“Sếp, tôi không có ý đó!”, Lưu Việt mỉm cười nói: “Ý của tôi là, anh và chủ tịch Đoàn đều là người có tên tuổi không thiếu tiền tiêu, còn chúng tôi chỉ là những người có thân phận thấp kém mà thôi, vì thế mới cần kiếm thêm một khoản tiền nho nhỏ”.
"Chúng tôi sẽ không cản trở hai người kiếm những khoản tiền lớn, ngược lại chúng tôi sẽ tận lực làm việc, anh nói đúng không?"
Những lời này có lẽ là những lời ngụy biện chính trực nhất mà Nhạc Huy từng nghe kể từ khi khởi nghiệp.
Anh đập bàn, nghiêm nghị nói:
"Lưu Việt, anh bị sa thải, đồng thời anh hãy đợi thư của luật sư đi”.
"Anh có biết anh đã tham lam tiền công ty mấy năm rồi không, bản thân anh tự về kiểm tra đi!”
Lưu Việt giật mình trước sự tức giận đột ngột của Nhạc Huy, hắn vẫn thờ ơ, cười khẩy nói:
"Được rồi, sa thải thì sa thải đi, Lưu Việt tôi dù có đi đâu thì cũng là người có tài năng”.
"Anh nói tôi tham lam tiền bạc, vậy anh có chứng cứ không? Không có chứng cứ thì đừng đổ lên đầu tôi, tôi sẽ không chấp nhận những lời vu khống nào cả”.
Sự việc đột nhiên phát triển theo hướng xấu nhất, điều mà Thạch Vũ Hàng và những người khác không muốn thấy đã xảy ra.
Quả nhiên là sau đó Lưu Việt bắt đầu nói ra những lời quấy động cảm xúc của mọi người, mục đích là để kích động những người khác:
“Mọi người đều nhìn thấy rồi đó, kết cục của tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-tra-thu-ngot-ngao-thien-thien/2316333/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.