Trong một nghĩa trang ở Sở Châu.
Nơi này chôn cất ông cụ nhà họ Liễu – Liễu Hồng Thanh, ông ta đã mất lâu lắm rồi, nhưng đây là lần đầu tiên Liễu Nhược Hà đến thắp nén hương cho ông ta, coi như làm tròn đạo hiếu của người cháu.
Nhưng dù là thắp hương hay đốt vàng mã, trong suốt qua trình đó Liễu Nhược Hà đều không chút biểu cảm, trên mặt không hiện ra vẻ đau buồn nào.
Không phải bậc bề trên nào cũng đủ tư cách được gọi là bậc cha chú, ít nhất thì Liễu Hồng Thanh không xứng với cái danh xưng ông. Nếu phải nói về ông nội của cô thì chắc chắn là một người ông tàn nhẫn, không màng đến tình thân.
Liễu Nhược Hà tới thắp nén hương này hoàn toàn là làm cho những người trong nhà họ Liễu xem, tránh việc những người đó lại nói này nói nọ sau lưng cô.
“Nhược Hà, cô biết tại sao ông chết không?”
Đột nhiên Liễu Tử Thần đi tới, lạnh lùng nói.
Hắn và Liễu Thừa Phong từng đoán ông cụ nhà họ Liễu bị Nhạc Huy hại chết, nhưng họ chỉ suy đoán thôi, không có chứng cứ.
Liễu Nhược Hà nghe thế bỗng đứng dậy. Do nắng hôm nay hơi chói chang, cô đeo kính râm vào rồi cười khẩy nói:
“Chết như nào quan trọng sao, người đã chết rồi, cần gì truy hỏi nhiều vậy”.
Liễu Tử Thần nhíu mày, không vui nói:
“Cần gì? Ông là ông nội của cô, cô nói vậy đúng là khiến người ta thất vọng mà”.
Liễu Nhược Hà lắc đầu nói:
“Cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-tra-thu-ngot-ngao-thien-thien/2316324/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.