Sau khi lên lầu, Đoàn Thiên Hành vỗ vai Hàn Tiểu Thi và nói:
“Tiểu Thi, chúng ta về trước đi, đêm nay có cô Trần ở đây trông coi đại ca rồi”.
Tâm trạng Hàn Tiểu Thi suy sụp, trong lòng càng lo lắng cho Nhạc Huy, nên đâu có chịu quay về. Cô ta lắc đầu, thậm chí cũng không muốn nói chuyện.
“Về thôi, tôi đưa cô về. Mọi người thay phiên nhau trông coi, cũng không biết khi nào đại ca tỉnh lại, chúng ta không thể cứ trông coi ở đây, đến lúc đó ai đến thay chúng ta?”
Đoàn Thiên Hành biết trong lòng Hàn Tiểu Thi rất khó chịu, nhưng không thể tất cả đều trông coi ở đây, mọi người cần phải nghỉ ngơi và đi ngủ.
Hàn Tiểu Thi sững sờ, cuối cũng vẫn cùng Đoàn Thiên Hành rời đi.
Lúc này bên ngoài phòng bệnh ICU chỉ còn lại Trần Ngọc Đình và Tào Tâm Di.
Trần Ngọc Đình vẫn nhìn Tào Tâm Di, những lời Đoàn Thiên Hành phân tích dưới tầng một vừa nãy khiến Trần Ngọc Đình cũng nảy sinh nghi ngờ với Tào Tâm Di.
Nhưng cô ta nghĩ không ra, tại sao Tào Tâm Di lại biết cô ta và Nhạc Huy đã quen nhau. Cô ta nhớ rằng trước giờ mình chưa từng để lộ chuyện cô ta và Nhạc Huy quen nhau trước mặt Tào Tâm Di.
Cho dù Tào Tâm Di đã biết nhưng cô ta là bạn thân của mình, nên biết giữ bí mật thay mình, đặc biệt không thể nói với Liễu Nhược Hà, tại sao hôm nay Tào Tâm Di ở cùng với Liễu Nhược Hà?
Trần Ngọc Đình rất muốn chất vấn Tào Tâm Di, nhưng Đoàn Thiên Hành nhắc nhở cô ta, không thể tùy tiện đi hỏi Tào Tâm Di. Nếu Tào Tâm Di thật sự có vấn đề, cho dù hỏi cô ta thì cô ta cũng sẽ không thừa nhận điều gì.
Đoàn Thiên Hành nói, bây giờ chưa biết rõ mọi chuyện, nên đợi sau khi Liễu Nhược Hà tỉnh lại, để anh ta ra mặt hỏi Liễu Nhược Hà.
Nghĩ đến đây, Trần Ngọc Đình chỉ có thể nhẫn nại, không đi hỏi Tào Tâm Di. Nhưng trong lòng cô ta đã có khoảng cách với Tào Tâm Di.
Bên kia, Hàn Tiểu Thi lên xe của Đoàn Thiên Hành.
Trong xe, Đoàn Thiên Hành có điều muốn nói với Hàn Tiểu Thi nhưng không nói được. Do dự một hồi lâu, anh ta vẫn nói ra.
“Tiểu Thi, cô đừng ở Sở Châu nữa, về thủ đô đi”.
Hàn Tiểu Thi ngẩn ngơ, nhìn Đoàn Thiên Hành hỏi:
“Tại sao?”
Đoàn Thiên Hành thở dài nói:
“Tôi biết cô thích đại ca, nhưng cô cũng nhìn thấy rồi, anh ấy hoàn toàn không thích cô”.
“Cô đã lãng phí ở đây hai năm, lãng phí thanh xuân của con gái. Khoảng thời gian gần đây cô vẫn say khướt ở ngoài, tôi biết hết, cô cũng là bạn tôi nên tôi không muốn nhìn thấy cô như vậy”.
“Về đi, cô là con gái độc nhất của bố mẹ cô, về phát triển ở thủ đô. Cô ưu tú như vậy, chắc chắn sẽ tìm được một người chồng như ý”.
Hàn Tiểu Thi nước mắt giàn giụa, nghẹn ngào nói:
“Nhưng bây giờ Nhạc Huy thành ra như vậy, sao tôi có thể quay về”.
Đoàn Thiên Hành nghe xong, cũng im lặng.
Không ai biết cuối cũng Nhạc Huy sẽ thế nào, bây giờ đến bác sĩ vẫn không dám nói Nhạc Huy có thể sống sót trong bốn mươi tám tiếng hay không.
“Rốt cuộc Nhạc Huy và Liễu Nhược Hà xảy ra chuyện gì, tại sao hai người đó lại như vậy?”, Hàn Tiểu Thi đột nhiên hỏi, cô ta nhìn Đoàn Thiên Hành: “Còn Trần Ngọc Đình kia, cô ta có quan hệ gì với Nhạc Huy?”
Đoàn Thiên Hành biết Hàn Tiểu Thi thông minh, chắc chắn không giấu được cô ta, vì thế đã kể hết mọi chuyện cho Hàn Tiểu Thi.
Anh ta khuyên bảo:
“Cô cũng đừng trách Trần Ngọc Đình, đó là vướng mắc giữa ba người họ, hơn nữa tôi thấy Trần Ngọc Đình cũng không hề sai”.
“Lúc cô ta quen đại ca tôi, đại ca đã ly hôn với Liễu Nhược Hà rồi”.
Hàn Tiểu Thi nghe đến đây, trong lòng đột nhiên càng khó chịu, cô ta cho rằng tình địch của mình chỉ có một mình Liễu Nhược Hà, không ngờ rằng lại xuất hiện thêm một Trần Ngọc Đình. Nhưng cô ta cũng không quá ngạc nhiên, vì lúc cô ta ở bệnh viện đã nhìn ra mối quan hệ giữa Nhạc Huy và Trần Ngọc Đình không đơn giản.
“Tôi biết, tôi đã nhìn ra khi ở bệnh biện”, Hàn Tiểu Thi gượng cười nói: “Thật ra mấy ngày nay tôi vẫn suy nghĩ chuyện về thủ đô, tôi cũng định từ bỏ mối tình đơn phương không có hi vọng này”.
“Nhưng bây giờ Nhạc Huy thành ra như vậy, tôi không thể đi. Tôi muốn nhìn thấy anh ấy tỉnh lại, đợi anh ấy không sao thì tôi mới rời khỏi Sở Châu”.
Đoàn Thiên Hành thấy đáng tiếc cho cô gái si tình Hàn Tiểu Thi.
Thật ra trong lòng anh ta, bất kể là Hàn Tiểu Thi hay Trần Ngọc Đình đều tốt hơn Liễu Nhược Hà. Cũng không biết Nhạc Huy ăn bùa mê thuốc lú gì, ly hôn rồi cũng không từ bỏ Liễu Nhược Hà, bây giờ vì cô mà phải vào phòng chăm sóc đặc biệt ICU.
“Vậy được, hi vọng anh ấy sớm tỉnh lại”.
…
Buổi chiều ngày thứ hai, Liễu Nhược Hà tỉnh lại.
Nhưng cơ thể của cô rất yếu, cộng thêm việc phổi bị nhiễm nước nhiều, bây giờ vẫn phải thở bằng bình khí oxi.
Cô từ từ mở hai mắt, nhìn thấy mình nằm trong phòng bệnh, Vu Tiểu Tuệ đang nằm ngủ trên giường bệnh. Trong phòng ngoại trừ Vu Tiểu Tuệ còn có Liễu Phong.
Liễu Phong thấy Liễu Nhược Hà mở mắt, đột nhiên vui mừng phát khóc, kích động đánh thức Vu Tiểu Tuệ:
“Nhược Hà, Nhược Hà, con cuối cùng tỉnh rồi, con dọa chết bố mẹ rồi!”
Vu Tiểu Tuệ đột nhiên ngẩng đầu, thấy Liễu Nhược Hà tỉnh dậy, đột nhiên cũng kích động tràn đầy nước mắt, nắm tay Liễu Nhược Hà và khóc:
“Nhược Hà, cuối cùng con tỉnh rồi, con dọa chết mẹ rồi”.
“Con gái ngoan, con nói con ra ngoài một chuyến sao thành ra như vậy. Con về nhà đi, trước đây mẹ không tốt, trước đây mẹ làm rất nhiều chuyện không tốt, sau này mẹ sẽ không như thế nữa, con tha thứ cho mẹ được không?”
Vu Tiểu Tuệ nói thành khẩn, thái độ chân thật, nước mắt cũng là thật.
Dù sao là bố mẹ ruột, nhìn thấy bọn họ lo lắng cho mình như vậy, Liễu Nhược Hà cũng rơi nước mắt, cô nắm tay Vu Tiểu Tuệ, yếu ớt nói:
“Mẹ, con xin lỗi…”
Vu Tiểu Tuệ vội vàng lắc đầu, khóc không thành tiếng:
“Người nên nói xin lỗi là bố mẹ, trước đây thật sự mẹ và bố con ít quan tâm đến con”.
“Bố mẹ không nên ép con gả cho người con không thích, sau này bất kể con làm gì, bố mẹ cũng sẽ tôn trọng ý kiến của con, không ép con làm những chuyện con không muốn nữa”.
Liễu Nhược Hà không ngờ Vu Tiểu Tuệ và Liễu Phong thay đổi nhiều như vậy, có thể vì lần này cô sắp mất mạng. Nhưng bất kể thế nào, người một nhà có thể hòa giải là điều hạnh phúc lớn nhất.
“Nhược Hà, rốt cuộc con và Nhạc Huy xảy ra chuyện gì, tại sao hai đứa lại bị đuối nước?”, Vu Tiểu Tuệ và Liễu Phong đột nhiên hỏi.
Nụ cười trên mặt Liễu Nhược Hà biến mất, chuyện xảy ra ngày hôm qua đột nhiên hiện rõ trong đầu cô. Cô không dám nói cho Vu Tiểu Tuệ và Liễu Phong chuyện của Nhạc Huy, nếu như nói ra, cô chắc chắn sẽ trở thành trò hề của nhà họ Liễu.
Ở lễ cưới, Nhạc Huy giúp cô sỉ nhục tất cả người nhà họ Liễu. Lẽ nào bây giờ nói với người nhà họ Liễu, sau khi cô đi theo Nhạc Huy, Nhạc Huy đã tìm người phụ nữ khác ở bên ngoài?
“Bố, mẹ, hai người đừng hỏi nữa, con không muốn nói”.
“Nhạc Huy đâu, anh ấy không sao chứ?”
Liễu Nhược Hà hỏi.
Vu Tiểu Tuệ và Liễu Phong nhìn nhau, không dám nói cho Liễu Nhược Hà tình trạng của Nhạc Huy.
Liễu Nhược Hà thấy vậy, đột nhiên lo lắng. Sau khi cô nhảy sông, vì khiếp sợ nên những kí ức sau đó cơ bản bị đứt quãng. Nhưng cô vẫn nhớ cuối cùng Nhạc Huy cũng nhảy xuống, hơn nữa là Nhạc Huy kéo cô lên mặt nước. Không phải Nhạc Huy xảy ra chuyện chứ?
“Nhạc Huy xảy ra chuyện gì rồi phải không?”, Liễu Nhược Hà kích động muốn ra khỏi giường bệnh, nói với giọng run rẩy. Nhưng cơ thể của cô quá yếu ớt, đến sức lực quay người cũng không có.
Liễu Phong vội vàng nói:
“Nhược Hà, bố nói cho con về tình trạng của Nhạc Huy, nhưng con đừng quá kích động, Nhạc Huy cậu ta…”
“Cậu ta vì cứu con, thời gian đuối nước quá dài, nên đến bây giờ vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm”.
“Hơn nữa bác sĩ nói, cho dù nó tỉnh lại… có thể sẽ… sẽ trở thành người thực vật…”
Câu nói này như tiếng sấm giữa trời quang, Liễu Nhược Hà đột nhiên sững sờ tại chỗ, nghẹn ngào bật khóc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]