Đúng mười hai giờ trưa, đám cưới chính thức được tổ chức.
Khi cửa lớn của sảnh tiệc được mở ra, Liễu Nhược Hà mặc một chiếc váy cưới trắng tinh tựa như tiên nữ kéo đuôi váy dài, khoác tay Lý Hạo Dương chậm rãi bước vào sảnh tiệc.
Quan khách có mặt đều lần lượt quay đầu ngước nhìn, không khỏi xuýt xoa, kinh ngạc trước vẻ đẹp đoan trang của cô dâu và vẻ điển trai của chú rể, đôi trai tài gái sắc này quả thực quá xứng đôi.
Tào Tâm Di cũng nhịn không được mà cảm thán, vô cùng phấn khích kéo tay Trần Ngọc Đình.
"Ngọc Đình, mau nhìn đi! Hôm nay Nhược Hà xinh đẹp quá!"
"Khoảnh khắc đẹp nhất của người phụ nữ quả nhiên là khi khoác lên mình bộ váy cưới, đẹp quá đi!"
Lúc này khóe mắt của Trần Ngọc Đình chảy hai hàng lệ, đây là nước mắt của sự hổ thẹn.
Cô ta nhìn gương mặt không biểu cảm, hoàn toàn không có nụ cười nào của Liễu Nhược Hà, lòng đau như cắt:
"Xin lỗi Nhược Hà, nếu như ngày hôm đó mình cho Nhạc Huy xem nội dung tin nhắn, chắc chắn anh ấy sẽ không chút do dự mà tới đây đưa cậu rời đi!"
"Với thân phận của anh ấy, bất kỳ người nào cũng không thể ngăn cản được, cả đời này của cậu chắc chắn sẽ được hạnh phúc".
"Là mình vô liêm sỉ, mình đã cướp Nhạc Huy. Mình xin lỗi cậu, nhưng mình thật sự không còn cách nào khác, tình cảm vốn ích kỉ, mình chỉ có thể ích kỷ chiếm Nhạc Huy làm của riêng, xin lỗi cậu, Nhược Hà..."
Trong lòng Trần Ngọc Đình không ngừng nói xin lỗi.
Liễu Nhược Hà không cười, mặc dù đang được chú rể Lý Hạo Dương nắm tay nhưng lại không hề hạnh phúc, lúc này cô giống như một con rối gỗ bị người khác tùy ý điều khiển.
"Cô dâu đẹp thì có đẹp nhưng tại sao lại không cười thế, hình như còn đang khóc nữa. Hôm nay là ngày vui của cô ấy, cô ấy không vui sao?"
Vào lúc này, rất nhiều vị khách nhìn thấy vệt nước mắt trên mặt Liễu Nhược Hà liền bàn tán xôn xao.
"Đây có lẽ là nước mắt của hạnh phúc, cô gái nhà họ Liễu này là lần thứ hai kết hôn, chú rể lại là ông chủ của công ty lớn, cũng không chê cô ấy tái hôn. Nếu là tôi, tôi cũng sẽ cảm động đến rơi nước mắt, ha ha!"
"Cô gái nhà họ Liễu này cũng nên biết thế nào là đủ, tôi nghe nói cậu chủ nhà họ Lý này đã tự dựa vào bản lĩnh của mình mà mở được ba công ty. Thật sự quá lợi hại, lần này nhà họ Liễu lại trèo lên được cành vàng rồi!"
Người nhà họ Liễu nhìn thấy dáng vẻ của Liễu Nhược Hà đều khẽ nhíu mày.
"Con nhóc Nhược Hà này, đã là lúc nào rồi còn mang bộ mặt ủ rũ đó, nó muốn để ai nhìn thấy chứ!", Liễu Hân khoanh hai tay trước ngực, không vui nói.
"Cô ba, thôi mà, đã đến bước này rồi, cháu không tin con nhóc Nhược Hà này còn có thể gây ra sóng gió gì nữa", Liễu Tử Thần ở bên cạnh mỉm cười nói.
Liễu Hồng Thanh im lặng, ông ta chỉ hi vọng đám cưới này sẽ kết thúc một cách thuận lợi.
Vu Tiểu Tuệ cũng vậy, chỉ cần đám cưới này có thể diễn ra suôn sẻ từ đầu đến cuối, Lý Hạo Dương sẽ là con rể của bà ta.
Con rể rùa vàng của bà ta!
"Nhược Hà, vui vẻ lên, hôm nay là ngày vui của hai chúng ta", Lý Hạo Dương nhìn vẻ mặt ủ rũ của Liễu Nhược Hà, không thể không nhỏ tiếng nhắc nhở: "Dù thế nào em cũng đừng gây chuyện vào ngày hôm nay, nếu không mấy người phía ông nội em sẽ không tha cho em đâu".
Sự chú ý của mọi người đổ dồn lên cô dâu chú rể vừa đứng lên sân khấu.
Giọng nói của người dẫn chương trình vang lên, cả hôn trường dần dần im lặng. Trong nền nhạc đám cưới vang lên, bầu không khí trong toàn bộ sảnh tiệc vô cùng yên bình, thiêng liêng thuần khiết lại vừa ấm áp.
"Chú rể Lý Hạo Dương, con có bằng lòng cưới cô Liễu Nhược Hà làm vợ của mình không?", người dẫn chương trình hỏi Lý Hạo Dương, đọc lời thề: "Con có bằng lòng yêu cô ấy, tận tâm tận lực với cô ấy mãi mãi cho dù thuận lợi hay trắc trở, giàu sang hay nghèo khổ, khỏe mạnh hay ốm đau, vui vẻ hay đau buồn hay không?"
Lý Hạo Dương kích động nhìn Liễu Nhược Hà, gật đầu, nói lớn:
"Con đồng ý!"
Dưới sân khấu đột nhiên vang lên tiếng vỗ tay nồng nhiệt.
Sau đó, người dẫn chương trình bắt đầu hỏi Liễu Nhược Hà:
"Cô dâu Liễu Nhược Hà, con có bằng lòng kết thành vợ chồng với người đàn ông trước mặt, bất kể khỏe mạnh hay ốm đau, giàu sang hay nghèo khổ, dù trẻ đẹp hay già nua cũng sẽ cũng bằng lòng yêu thương ở bên cạnh anh ấy, đồng hành cùng anh ấy trọn đời trọn kiếp mãi mãi không chia lìa, con có bằng lòng không?"
Liễu Nhược Hà sững sờ nhìn Lý Hạo Dương, ngân ngấn nước mắt, cuối cùng cũng không thể nói ra được ba chữ "con đồng ý".
Lý Hạo Dương chờ đợi nhìn Liễu Nhược Hà nói ra ba chữ kia, thấy Liễu Nhược Hà vẫn câm như hến, hắn nhỏ giọng nhắc nhở:
"Nhược Hà, mau nói đi!"
Lúc này không chỉ hắn mà các vị khách ở bên dưới sân khấu cũng đều tập trung lại chờ đợi Liễu Nhược Hà nói ra ba chữ "con đồng ý".
Nhưng Liễu Nhược Hà lại không thể nói ra được. Đây là sự ngoan cố và phản kháng cuối cùng cô, một khi nói ra ba chữ này, cuộc sống của cô sẽ thật sự bị hủy hoại.
"Chuyện gì thế, sao cô dâu không nói gì?"
"Không phải cô ấy không bằng lòng đấy chứ?"
Người ở dưới sân khấu lại bắt đầu bàn tán.
Liễu Hồng Thanh nhìn thấy cảnh này đột nhiên nhíu mày, đây là thời điểm mấu chốt nhất.
"Rốt cuộc Nhược Hà làm sao vậy, nó muốn làm gì?"
Ông cụ đột nhiên vỗ vào ghế, tức giận nhìn Liễu Nhược Hà trên sân khấu.
Vu Tiểu Tuệ cũng chửi bới, hận không thể lao lên tát cho Liễu Nhược Hà một cái, ép cô nói ra ba chữ kia.
"Con ranh đáng chết này, lại muốn gây phiền phức cho mình!"
Lúc này người dẫn chương trình trên sân khấu cũng hơi ngượng ngùng, hỏi lại lần nữa:
"Cô dâu Liễu Nhược Hà, cô có bằng lòng không?"
Liễu Nhược Hà bật khóc, vẫn không hề nói ra ba chữ đó. Lúc này Lý Hạo Dương cũng nhíu mày, thậm chí còn khẽ siết chặt tay thành nắm đấm.
Nếu lúc này Liễu Nhược Hà khiến hắn bị bẽ mặt, hắn bảo đảm sẽ khiến cho tất cả người trong nhà họ Liễu không được yên ổn, nhất là Liễu Nhược Hà!
Đúng vào lúc tất cả đều đang im lặng, cửa sảnh tiệc đột nhiên vang lên một tiếng hét lớn:
"Cô ấy không đồng ý!"
Giọng nói này vô cùng hùng hồn, tràn đầy sự tức giận và ngang ngược.
Giọng nói đột ngột vang lên lập tức khiến tất cả mọi người ở sảnh tiệc kinh ngạc.
Khi mọi người quay đầu lại, nghi ngờ nhìn về phía cơ thể cao ráo kia, chủ nhân của bóng dáng đó sải bước đi tới, lại một lần nữa hét lên:
"Cô ấy không đồng ý!"
Người đó đi lên sân khấu, đứng giữa Liễu Nhược Hà và Lý Hạo Dương, nhìn Liễu Nhược Hà, lại một lần nữa hét về phía mọi người:
"Cô ấy không đồng ý!"
Mỗi một âm thanh vang lên đều rất chói tai.
Liễu Nhược Hà nghi hoặc nhìn người đàn ông ở trước mặt, nhìn người mà cô từng yêu. Cô che miệng lại, giống như đang nằm mơ nhìn Nhạc Huy.
Không sai, Nhạc Huy đến rồi!
Cô không dám tin đây là sự thật, không phải Trần Ngọc Đình nói anh không quan tâm cô nữa sao? Không phải Nhạc Huy đã có bạn gái rồi à?
"Thật sự... Anh thật sự đến rồi, đúng là anh sao?"
Nước mắt của Liễu Nhược Hà lập tức rơi xuống không ngừng, giọng nói cũng run rẩy.
"Là anh!"
Nhạc Huy bình tĩnh nhìn cô, đứng thẳng nói.
Hôm nay có anh ở đây, bất kỳ ai, kể cả ông trời có tới cũng đừng mong ép Liễu Nhược Hà làm bất cứ chuyện gì.
Trần Ngọc Đình và Tào Tâm Di cũng ngây người, sững sờ tại chỗ, kinh ngạc nhìn Nhạc Huy ở trên sân khấu.
Trần Ngọc Đình không hiểu, tại sao Nhạc Huy lại tới đây, rõ ràng cô ta đã giấu Nhạc Huy. Nhạc Huy cũng đã hoàn toàn thất vọng về Liễu Nhược Hà, tại sao lại tới đây? Tại sao anh lại muốn đến đây?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]