Chương trước
Chương sau
Cả đời này Trần Ngọc Đình có nằm mơ cũng không ngờ được, Nhạc Huy sẽ đi cùng ông trùm của giới kinh doanh Nhạc Thiên Hùng, hơn nữa bên cạnh còn có cả Đoàn Thiên Hành.

Tuy rằng Trần Ngọc Đình có ấn tượng khá tốt về Nhạc Huy, tán thưởng tinh thần trách nhiệm và tình cảm anh dành cho Liễu Nhược Hà, nhưng Nhạc Huy chỉ là một người ở rể vô công rồi nghề, cái này thì cô thừa nhận.

Vả lại Nhạc Huy hèn nhát, bị tất cả người nhà họ Liễu sai tới sai lui chẳng nói gì, cũng không phản kháng. Theo Trần Ngọc Đình thấy, đây chính là khuyết điểm lớn nhất khiến Nhạc Huy bị kẻ khác khinh thường.

“Nhạc Huy, sao anh lại…”

Trần Ngọc Đình hơi kinh ngạc, không biết nên nói gì. Cô gái trẻ ăn mặc gợi cảm, trang điểm tinh tế bên cạnh cô cũng đang nhìn Nhạc Thiên Hùng và Đoàn Thiên Hành.

Cô gái này là bạn của Trần Ngọc Đình, nhưng không phải bạn của Liễu Nhược Hà nên không biết Nhạc Huy.

Nhưng cô ta nhận ra Nhạc Thiên Hùng và Đoàn Thiên Hành, một người là người nổi tiếng của nước Hoa, ông trùm giới kinh doanh! Người còn lại, cũng là người nổi tiếng của thành phố Sở Châu, nhân vật hô mưa gọi gió, doanh nhân trẻ tuổi ưu tú nhất!

Dù là Nhạc Thiên Hùng hay Đoàn Thiên Hành, đều là những nhân vật mà cô ta chỉ dám đứng nhìn từ xa, hơn nữa hai người này giống như những ngôi sao trên ti vi, ngày thường không phải ai cũng có thể gặp được họ.

“Trời ạ…”, cô ta suýt ngừng thở.

“Xin chào, cô là bạn của Nhạc Huy à?”

Không đợi Nhạc Huy lên tiếng, Nhạc Thiên Hùng đã chủ động chào Trần Ngọc Đình.

“A? Vâng, đúng vậy…”, Trần Ngọc Đình hơi căng thẳng, vừa mừng vừa lo, nhìn Nhạc Thiên Hùng nói: “Chào ông, Nhạc… Chủ tịch Nhạc, tôi và Nhạc Huy là…”

Nhạc Thiên Hùng khẽ cười, đưa tay ra bắt tay với Trần Ngọc Đình, rồi tự giới thiệu.

“Cô thấy hai chúng tôi rất giống nhau phải không, đương nhiên rồi, tôi là bố nó, vị này là mẹ nó”.

Nhạc Huy ở bên cạnh thầm thở dài, anh đang nghĩ sẽ chỉ giải thích qua loa lấy lệ với Trần Ngọc Đình, không ngờ bố anh lại lên tiếng trước, đến Nhạc Thiên Hùng cũng tự mình thừa nhận, anh có muốn kiếm cớ qua loa cũng không làm được.

“Nhưng Nhạc Huy không phải là…”, lúc này, sắc mặt của Trần Ngọc Đình và bạn cô đều thay đổi, nhìn Nhạc Huy bằng ánh mắt không thể tin nổi.

Cậu chủ trong lời đồn đại của nhà họ Nhạc, lại là… là chồng cũ của Liễu Nhược Hà? Trần Ngọc Đình nằm mơ cũng không dám tin, nhưng chính Nhạc Thiên Hùng tự mình nói ra, ông trùm này, không thể đùa giỡn với họ được.

“Bố, mẹ, đây là bạn con Trần Ngọc Đình, con muốn nói chuyện riêng với cô ấy mấy câu, hai người chờ con một lát!”

Nhạc Huy vội vàng nói với Nhạc Thiên Hùng và Lâm Phương Như, sau đó kéo Trần Ngọc Đình qua một bên.

Cô gái còn lại không dám đứng một mình ở đây, bởi vì áp lực từ Nhạc Thiên Hùng và Đoàn Thiên Hành quá lớn, cô ta căn bản không dám đối diện. Đứng đây quá nguy hiểm, vì vậy liền vội vàng đi theo Trần Ngọc Đình.

“Nhạc Huy, anh…”

Lúc này một mình khi đối mặt với Nhạc Huy, Trần Ngọc Đình vẫn không thể thốt nên lời.

“Chuyện đó… cô đã biết thân phận thực sự của tôi, tôi mong cô có thể giúp tôi giữ bí mật”, Nhạc Huy nhìn Trần Ngọc Đình, đứng thẳng và dùng thân phận cậu chủ nhà họ Nhạc để nói với cô.

“Đặc biệt là Nhược Hà, nhất định không được nói cho cô ấy biết thân phận của tôi!”

Trần Ngọc Đình nghe vậy, thấy hơi khó hiểu liền hỏi:

“Tại sao?”

“Nhạc Huy, anh đường đường là cậu chủ của nhà họ Nhạc, nếu anh công khai thân phận sớm hơn một chút, thì đám người nhà họ Liễu làm sao dám bắt nạt anh? Hơn nữa Nhược Hà đối xử với anh không tốt, là vì cô ấy coi thường anh không có việc làm, ở nhà cúi đầu chịu nhục, hoàn toàn không có khả năng bảo vệ cô ấy. Cô ấy dù gì cũng là một người phụ nữ, nếu anh đủ mạnh mẽ cứng rắn, cô ấy mới có cảm giác an toàn”.

Nhạc Huy nghe xong, lắc đầu cười nhạt.

“Tôi công khai thân phận từ sớm, sau đó để người nhà họ Liễu lần lượt đến nịnh bợ tôi à?”

“Cô cũng thấy nhà họ Liễu thế nào rồi đó, ban đầu tôi chỉ muốn chung sống hòa thuận với họ, vì vậy tôi thành lập tập đoàn Huy Hành, bí mật hỗ trợ bọn họ. Nhưng trong mắt những người này chỉ biết có tiền, bởi vì tôi không công khai thân phận, bọn họ xem thường tôi khắp nơi, mắt chó xem thường người khác”.

“Tôi rất vui vì tôi chưa công khai thân phận ngay từ đầu, mặc dù tôi lãng phí mất thời gian hai năm, nhưng dù sao cũng đã hiểu rõ bọn họ rồi. Nếu thật sự sống cả đời ở nhà họ Liễu, tôi sợ mình sẽ bị đám quỷ hút máu tham tiền không biết đến tình cảm ấy hút cạn đến chết”.

Nghe Nhạc Huy nói xong, Trần Ngọc Đình thở dài, trong lòng cũng ngầm đồng ý với những lời này.

Đừng nói là Nhạc Huy, ngay cả cô cũng thấy đám người nhà họ Liễu rất ghê tởm. Xem ra việc Nhạc Huy không công khai thân phận là đúng đắn, bằng không, từng người nhà họ Liễu sẽ thi nhau đến nịnh nọt anh, mà Nhạc Huy dễ mềm lòng, gặp loại tình huống như vậy, sao có thể nhẫn tâm đuổi người nhà họ Liễu đi được.

Càng đừng nhắc đến còn có Liễu Nhược Hà mắc kẹt ở giữa.

“Còn Liễu Nhược Hà!”, Nhạc Huy cau mày: “Chắc cô cũng biết cô ấy đối xử với tôi thế nào, từ trước đến nay cô ấy không hề coi tôi là chồng. Trước giờ Nhạc Huy tôi chưa từng vô công rồi nghề, tôi thành lập tập đoàn Huy Hành, thu mua toàn bộ khu kinh doanh của thành phố Sở Châu, chính là mong mình càng ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn, tôi hi vọng tôi có khả năng để bảo vệ cô ấy. Nếu không phải tôi bảo Đoàn Thiên Hành giúp đỡ cô ấy khắp nơi, cô cho rằng tiền của nhà bọn họ hai năm nay từ đâu mà có”.

Trần Ngọc Đình ngạc nhiên nhìn Nhạc Huy, thì ra anh mới là ông chủ lớn của thành phố Sở Châu, Đoàn Thiên Hành chỉ là người giúp anh làm việc, chưa kể đến thân phận của Nhạc Huy là cậu chủ nhà họ Nhạc, chỉ riêng thành tựu anh tạo ra ở thành phố Sở Châu, đã đủ khiến người khác kinh ngạc rồi.

“Thân phận anh cao quý như vậy, sự nghiệp lại phát triển tốt đến thế, mà ở nhà họ Liễu vẫn nhẫn nhục chịu khó, còn chịu cúi đầu trước cả nhà Liễu Nhược Hà, rốt cuộc anh… có mưu đồ gì?”

Trần Ngọc Đình không hiểu nổi Nhạc Huy, nếu cô có xuất thân và gia thế như Nhạc Huy, sao có thể chịu để kẻ khác ức hiếp được chứ?

Không riêng gì cô, cô gái bên cạnh chỉ nghe được chút ít cũng cảm thấy con người Nhạc Huy này thật kì quái, cơ bản là không thể hiểu nổi.

Có điều cô ta vẫn luôn quan sát đánh giá Nhạc Huy, vừa đẹp trai vừa có tiền gia thế lại tốt, hơn nữa còn là cậu ấm nhà giàu, đây chính là… bạch mã hoàng tử chân chính trong truyền thuyết!

“Mưu đồ cái gì? Cứ coi tôi là kẻ ngốc đi”, Nhạc Huy cười gượng: “Tôi cứ tưởng rằng sau một thời gian có thể làm người nhà họ Liễu cảm động, có thể khiến Liễu Nhược Hà rung động. Nhưng sự thật đã chứng minh, đây là quyết định thất bại nhất, ngu xuẩn nhất mà đời này tôi từng làm”.

“Được rồi, tôi nói vậy cũng đủ nhiều rồi, mong hai người giữ bí mật giúp tôi. Đừng tiết lộ thân phận của tôi cho bất kỳ ai khác, nếu không sẽ mang đến cho tôi vài rắc rối không đáng có”.

Nhạc Huy nhìn hai người phụ nữ, giọng điệu chân thành.

Cô gái kia nghe xong liên tục gật đầu, còn Trần Ngọc Đình cũng khẽ gật đầu.

“Anh yên tâm, tôi sẽ không nói ra đâu”.

“Nhưng mà… tôi có thể nhận thấy anh vẫn còn yêu Nhược Hà, anh vì cô ấy mà làm nhiều chuyện như vậy, cô ấy hoàn toàn chẳng biết gì”.

“Như vậy không công bằng với anh, hai người… vẫn nên nói chuyện rõ ràng đi”.

Nhạc Huy nghe xong, cười gượng gạo.

“Không cần thiết nữa, chúng tôi đã ly hôn rồi”.

“Cứ vậy đi”.

Nói xong, Nhạc Huy rời đi, cùng Nhạc Thiên Hùng và Lâm Phương Như tiếp tục dạo phố.

Trần Ngọc Đình ngẩn người đứng đó, vẻ mặt phức tạp nhìn theo bóng lưng Nhạc Huy, đến tận khi bóng dáng anh hoàn toàn biến mất.

“Nhược Hà, rốt cuộc cậu đã bỏ lỡ điều gì…”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.