Nói rồi Chí Thượng vội vàng lái xe quay về nhà vì lúc này vẫn còn chạng vạng sáng nên cả nhà vẫn còn đang ngủ, Chí Thượng mở cửa định bước ra xe nhưng nhìn qua ghế phụ thì lại thấy túi của Tiểu Khuê, hắn chợt nhớ ra hôm qua đã bỏ cô ở ven đường, Chí Thượng nghĩ là cô sẽ tự bắt taxi về nhưng túi của cô đã ở trong xe của hắn, lúc này trong lòng của hắn dâng lên một cảm giác tội lỗi, Chí Thượng đi vào trong nhìn thấy Tiểu Khuê đang nằm co rúm trên sofa hắn đi đến lắc người của Tiểu Khuê.
" Này sao lại ngủ ở đây?"
Tiểu Khuê mở mắt cô ngồi dậy đầu tóc bù xù ngáy ngủ nói.
" Về rồi à."
Chí Thượng ném chiếc túi về phía Tiểu Khuê.
" Hôm qua cô đi bộ về à?"
Tiểu Khuê đứng lên nói.
" Tôi đâu có ngốc, tôi bắt taxi về rồi vào nhà lấy tiền trả, mà tại sao anh lại bỏ rơi tôi nữa đường như thế nếu có muốn đi đâu thì cứ nói với tôi một tiếng tôi sẽ tự về, đột nhiên đuổi tôi ra khỏi xe chưa kịp lấy ví anh đã chạy đi mất đúng thật là."
Chí Thượng ngập ngừng nói.
" Tôi xin lỗi mà sao cô lại ngủ ở đây cô vẫn chưa trả lời tôi."
Tiểu Khuê thở dài nói.
" Tôi đã nói là mẹ bắt tôi đợi anh về nếu không thì không được đi lên phòng ngủ."
Chí Thượng liền trách móc cô.
" Ngốc thật đấy mẹ nói gì cũng nghe hay sao."
Tiểu Khuê gật đầu nói.
" Đúng rồi sao dám làm trái ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-tra-thu-ngot-ngao-cua-thieu-phu-nhan-nha-ho-lam/295480/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.