1.
“Được rồi, được rồi, trước hết em đừng khóc nhé, đừng kích động!” – Tôi cắn răng, đỡ cô ấy: “Nhưng mà vợ à, ba mẹ em và em trai em ở nhà mình lâu như vậy, có phải là đến lúc nên đi rồi hay không?”
“...Chồng ơi anh đi tắm trước đi.” Vợ né tránh câu hỏi của tôi.
Tôi có thói ở sạch, nghĩ đến việc người em vợ lôi thôi kia đã ở trên giường chúng tôi làm chuyện đó, đầu óc trở nên hồ đồ vội vàng cầm đồ đi tắm rửa.
Chờ tôi tắm xong, vợ đã thay ga trải giường mới và đang quét dọn sàn.
Tôi đau lòng cầm lấy chổi: “Hân Di, em đang mang thai sáu tháng, những việc nhỏ như này cứ để anh lo.”
“Anh coi em như thủy tinh dễ vỡ à?”
Vợ tôi dịu dàng nhướng mày cười, tim tôi như tan ra.
Tôi gặp vợ mình hồi còn học đại học, vừa thấy đã yêu, chúng tôi ở bên nhau mười năm, tôi yêu cô ấy đến tận tâm khảm mình, nếu không vì thế tôi cũng sẽ không nhẫn nhịn để người nhà cô ấy trèo lên đầu lên cổ mình như vậy.
Trước khi ngủ, tôi nhìn nét mặt bình thản của vợ, nhỏ giọng nói: “Vợ ơi, chúng ta nói chuyện một chút nhé, có thể để cha mẹ và em trai em dọn ra ngoài không? Họ cũng không phải không có nhà, tại sao cứ phải ở nhà chúng ta? Nửa năm qua hai chúng ta cũng không dám thân mật với nhau.”
Ở nhà của chính mình còn ngột ngạt như vậy khiến tôi rất khó chịu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-tra-thu-hoan-hao-tu-chong-cu/3328161/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.