Tư Mã chậm rãi nhấc từng bước chân nặng nề đi đến mở cách cửa của ngôi nhà ra. Ngôi nhà tối om, cửa được mở khiến ánh sáng bên ngoài lọt vào không ít nhưng vẫn còn rất tăm tối. Từ đầu tới cuối anh biết người kia vẫn bám theo mình không rời nhưng anh mặc kệ không lên tiếng xua đuổi.
Cung Chính Thần nhìn thấy anh ta bước vào bên trong đó cũng bước theo. Đảo mắt một vòng bên trong ngôi nhà đó cũng chẳng có gì ngoài một chiếc tủ nhỏ cũ nát và một chiếc giường gỗ gần sắp gãy. Cung Chính Thần bất chợt lên tiếng hỏi:
- Ở đây là nhà mày à?
Tư Mã anh ta đang loay hoay lục lọi thứ gì đó trong tủ ,nghe hỏi cũng trả lời:
- Ừ.....
-..... nhưng ngày mai sẽ không phải
Cung Chính Thần bực bội. Cái thằng này từ đầu tới đuôi nói toàn những thứ khó hiểu lúc đầu là cái gì " bất hiếu" còn bây giờ là nhà mình rồi ngày mai lại không phải.
- Nè mày nói cái gì thì cũng rõ ràng ra đi. Mày cứ có có không không vậy có trời mới hiểu
Tư Mã xoay người về phía anh, đi đến chiếc giường gỗ mà ngồi xuống, tay anh ta sờ lên giường như tìm kiếm hơi ấm nào đó. Miệng anh ta nói rất từ tốn:
- Mẹ tao bà ấy mất cách đây mội tuần. Bà ấy bị bệnh rất nặng nhưng thuốc không có mà uống. Bà ấy không trụ nổi....
Tiếng nói Tư Mã ngắt quãng từng đoạn:
- Mẹ tao bà ấy khó khăn lắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-tra-thu-cua-vo-truoc-tong-giam-doc/3286066/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.