....Dịch Tân, anh về rồi sao?
Dịch Tân không trả lời cô, anh bước vào đứng cạnh bên cô nhìn cái nồi canh đang sôi làm như không biết mà hỏi:
- Tối thế này rồi mà còn ở đây nấu nướng gì vậy?
Á Kỳ vì người trong lòng vừa về tâm cực kỳ vui sướng trả lời giọng cực kỳ hạnh phúc:
- Em hầm canh để mai mang lên công ty cho anh, không ngờ anh lại về
Dịch Tân lười biếng dựa lưng vào thành đá hoa cương của gian bếp, tay kéo lỏng cà vạt :
- Việc bây giờ xem như cũng tốt hơn rồi, nên không cần phải ở lại
Á Kỳ nghe vậy cũng thở phào một cái nhẹ nhõm, mong là mọi thứ sẽ thuận lợi. Chợt nhớ gì đó quay qua hỏi anh:
- Anh đến giờ đã ăn tối chưa vậy?
Trả lời cô chỉ là một cái lắc đầu. Thiệt đã dặn phải ăn rồi mà! Tiếp tục hỏi:
- Vậy còn bữa trưa thì làm sao?
- Khi tan họp có ăn nhẹ vài thứ
Cô thật chỉ biết lắc đầu với anh, anh lo công việc nhưng cũng phải nghĩ cho bản thân chứ. Chắc là mấy ngày nay cũng đều như vậy
Á Kỳ dùng tay tháo cà vạt, giúp anh cởi áo âu phục, nói:
- Anh lên phòng tắm rửa thay đồ đi, em ở đây làm vài món cho anh
Anh nghe cô nói thế lòng không khỏi ấm áp. Thì ra ở nhà luôn có một người quan tâm lo lắng tới từng bữa ăn, sức khỏe của anh, tại sao trước giờ anh không nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-tra-thu-cua-vo-truoc-tong-giam-doc/3286032/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.