Bà Lục bị Lục Bạch Văn kéo về phòng. Ông ta đồng sầm cửa lại, bởi quá yêu mà đánh mất lí trí, đầy bà ngã ra sàn. Ông ta lấy trong túi ra vài tấm hình thu thập được ở nhà thờ, ném thẳng vào mặt bà, gay gắt hỏi: 
"Nói. Thằng khốn này là ai? Bà với nó có quan hệ gì?" 
Bà Lục bị đầy mạnh, toàn thân đều đau. Đau bao nhiều, bà thất vọng bấy nhiêu. Sự thô bạo của ông ta càng đẩy bà ra xa hơn. Cải quyết định "bỏ nhà theo trai" chi mới nhen nhóm hiện ra khi ở dưới đại sảnh, lúc này đây lại càng mãnh liệt bùng cháy, như cây đậu thần trong vài giây đã vươn mình sinh trường một cách thần kỳ, đâm thẳng lên trời cao. 
Bà chống tay đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt Lục BạchVăn, không e sợ thừa nhận: 
"Ông muốn biết sao. Vậy thì tôi sẽ nói cho ông nghe. 
Cậu ấy, là bạn tình mới của tôi!" 
"Bà..." Lục Bạch Văn sững người, không thể tin bà ta lại dễ dàng thừa nhận như vậy. 
Vốn đĩ, ông đã tự nhủ rằng, chỉ cần bà phủ nhận, là bà bị gài bẫy, bị thằng khốn vắt mũi chưa sạch kia trêu chọc thì ông ta sẽ không truy cứu thêm nữa mà bỏ qua luôn cho bà. Nhưng thật không ngờ... 
"Bà có biết mình vừa nói gì không?" Ông ta gắn giọng, tất cả mọi cảm xúc đều bị nén lại một cách khổ sở. 
"Tôi biết." Bà Lục ngẩng cao đầu, như thể tuyên 
chiến với người bạn đời của mình: "Vốn tôi khôngmuốn cho ai biết chuyện này, nhưng đã vỡ lỡ rồi thì tôi cũng nói 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-tra-thu-cua-mau-don/1702617/chuong-158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.