Dưới sự chúc phúc và ngưỡng mộ của họ hàng hai bên và toàn thể khách mời, Lục Nhược Uyên trong chiếc váy cưới được gắn hai mươi viên kim cương đất đỏ, cực kỳ sang trọng lung linh khoác tay Lục Bạch Văn đi trên thảm đỏ, nhẹ nhàng tiến tới bên chú rể Lê Gia Thụy đang đứng nơi cuối lễ đường. Nhìn chiếc váy cưới màu trắng tinh khôi không ngừng ánh lên tia lấp lánh, Tuyết Vũ cảm thấy những bài báo kia ra nói không ngoa chút nào. Đúng là hôn lễ này so với cái "đám cưới" trước đây của cô và Lục thần Hạo nhỉnh hơn một chút. Cô nhớ, hồi đó chiếc áo cưới của mình cũng chỉ có mười lăm viên kim cương mà thôi. Theo lý mà nói, ngày em gái mình khoác trên người chiếc áo cưới lộng lẫy kia, thân là anh trai, Thần Hạo phải cảm thấy vui mừng mới đúng. Nhưng anh không hiểu sao lại thấy trong người bồn chồn, không yên lòng.Chợt bên hông bị một khuỷu tay huých nhẹ vào, theo đó là giọng nói nhát gừng của Tuyết Vũ: "Sao vậy? Không nỡ gả em gái đi hả?" Trần Hạo nhìn cô, thu lại cảm xúc kia, cười như không cười: "Có lẽ vậy." Có lẽ là như cô nói, do anh không nỡ gả em gái đi, cho nên mới bồn chồn như vậy. Anh tự nhủ với lòng, gạt ngay cảm giác không yên này đi. Thần Hạo nhìn Tuyết Vũ. Thấy cô rất chăm chú nhìn lên lễ đường, mà điểm dừng là ở trên chiếc áo cưới giá hơn hai trăm tỷ của Lục Nhược Uyên,thích thú nói: "Em có vẻ rất thích chiếc váy đó?" "Thích thì sao?" Tuyết Vũ thu lại ánh mắt, nhưng không nhìn Một ý nghĩ thoáng qua, anh buột miệng đáp: "Chúng ta tổ chức đám cưới lại. Em thấy thế nào?" Nói xong, đôi đồng tử màu nâu chợt lên tia sáng ngời. Phải nhỉ! Sao anh lại không nghĩ ra chứ, có thể làm lại đám cưới để thu phục trái tim cô mà. "Không cần. Tôi không thích phiên phức." Tuyết Vũ gạt phắt đi. Cô có điện mới đi đồng ý với hắn. Qua hôm nay, "bộ phim" cô đóng sẽ kết thúc. Thời thế sẽ thay đổi, bắt đầu từ sự kiện này. Sự thật là, thứ cô thích chính là tình tiết ở phía sau đó cơ. Hần là nhà họ Lục sẽ rất thích cho coi! Thần Hạo sờ mũi, không cảm thấy buồn bởi sự dứt khoát đầy phũ phàng của cô. Người ta nói con gái nói có là không nói không là có. Vì thế, đôi lúc không nên tin hoàn toàn vào câu trả lời của phụ nữ. Với lại anh cũng không vội. Ban đầu, khi làm lễ cưới với cô, tâm trí anh chỉ có mỗi Liễu tư Linh, cực kỳ chán ghét Tuyết Vũ, hận không thể đá cô là khỏi địa cầu này, nào có để tâm tới cái đám cưới của mình đâu. Còn bây giờ trái tim anh đã yêu cô rồi, anh muốn làm lại tổ chức lại đám cưới thật sự, muốn cùng cô thật sự trải qua niềm hạnh phúc của ngày trọng đại đời ấy. Chờ thời hạn nửa năm hẹn hò kết thúc, tới lúc đầy anh sẽ tổ chức lại đám cưới với cô, chọn sự kiện đẩy mà tỏ tình cầu hôn lại với cô lúc đấy thể nào cô cũng cũng chẳng xiêu lòng mà ngã vào tay anh. Ai đó vừa nghĩ vừa cảm thấy hưng phấn với kế hoạch vừa hiện ra chớp nhoáng này, tự nhủ đợi qua lễ cưới của em gái yêu, sẽ sai Thạch Đường lên kế hoạch kỹ lưỡng. Lục Nhược Tuyên sau một đoạn đường thảm đỏ cuối cùng cũng đã tới bên Lê Gia Thụy rồi. Lục Bạch Văn trao tay con gái cưng mình cho hằn, nói đôi lời mà người cha sắp gả con gái đi nên nói. Xong, trở lại vị trí chủ tọa của mình. Trước hàng trăm con mắt ở dưới hội trường, cha sứ cầm bán diễn văn đọc một tràng nghi thức của Thiên Chúa Giáo. Cuối cùng, mới dành câu hỏi mà cha đã hỏi không biết bao nhiêu cặp cô dâu chủ rể: "Lục Nhược Uyên, con có đồng ý ở bên Lê Gia Thụy dù cả đời này giàu sang hay nghèo khổ, thuận lợi hay khó khăn, gian nan hay yên bình, một đời thủy chung không bao giờ thay lòng không?" Lục Nhược Uyên đã chờ khoảnh khắc này lâu låm rồi, làm sao có thể nói không cơ chứ. Cô nhìn Lê Gia Thụy bằng ánh mắt ngập tràn hạnh phúc, còn có chút khẩn trương hồi hộp, không chần chờ nói: "Con đồng ý." Cha sứ lại dùng đúng câu hỏi đầy hỏi lại Lê Gia Thụy. Ai cũng cho rằng mình đã biết câu trả lời. Ai cũng cho rằng đây vốn chỉ là nghi thức cho có mà thôi. Thế nhưng câu trả lời của hắn lại là: "Tôi không đồng ý!" Cả hội trường bất ngờ, hàng trăm con mắt đều mở căng tròn. Thần Hạo và Lục Bạch Văn nhíu mày. Gì thế? Chú rể đang nói đùa phải không? Ai cũng tự hỏi như vậy Lục Nhược Uyên cũng nghĩ như thế, cô cười: "Gia Thụy, anh đừng đùa nữa. Giờ không phải lúc anh đùa đâu." Đáng ghét! Còn muốn trêu cô thế này nữa. May mà cô đã xem qua những tình tiết kiểu này trên phim ảnh rồi, cho nên không bị mắc lừa đâu nha. Đáp lại nụ cười của Lục Nhược Uyên khuôn mặt Lê Gia Thụy lạnh tanh, không hề có chút dịu dàng nào "Nhược Uyên, anh không đùa. Anh nói thật. Anh đổi ý rồi, không muốn tiếp tục cuộc hôn nhân này nữa." Thần Hạo và cả nhà họ Lục lần này đều bật dậy. Sắc mặt sa sầm, trầm trọng. Khách mời bất ngờ, đều dáo dác nhìn vì phía lễ đường với những biểu cảm vô cùng đặc sắc. Nụ cười trên môi Lục Nhược Uyên tắt ngấm, như ánh nắng mặt mặt trời ban trưa bỗng dưng lại khuất dưới chân trời, không thể nào mà cười nổi và tỏa sáng được nữa. "Gia Thụy. Anh đang nói cái gì vậy? Không muốn tiếp tục nữa là sao? Em không thích anh đùa như vậy đâu." Lê Gia Thụy đáp lại bằng vẻ mặt chán ghét, giọng nói cũng không còn sự ấm áp, mềm mỏng mà Lục Nhược Uyên thường được nghe: "Cô bị điếc hai tai có vấn đề mà không nghe rõ. Tôi nói, tôi muốn hủy đám cưới. Tôi chán cô rồi, Lục Nhược Uyên. Cô hiểu chứ?" Lục Nhược Quyên như nghe nghe tiếng sấm bên tai. Hai chân bỗng chốc mềm nhũn ra, mất định lực mà lùi ra sau, khuôn mặt được trang điểm kỹ càng vẫn không che giấu được sự xanh tái, hoảng loan. "Em không tin."Lục Nhược Uyên lắc đầu nguầy nguậy. Hai mắt mấy giây trước còn ráo hoảnh, ngập tràn ý cười hạnh phúc, giây sau đã ngẩn nước. Cô tiến tới, cầm lấy tay hắn, giọng van xin: "Em không tin đâu. Sao anh lại nói chán ghét em cơ chứ. Không phải hôm qua chúng ta vẫn còn rất tốt đẹp sao. Chính tối hôm qua anh còn tự tay nấu ăn cho em. Anh cũng từng nói anh rất yêu em, không thể sống thiếu em. Em là định mệnh của đời anh cơ mà... Anh đã quên rồi sao. Gia Thụy, anh nói đi... Hãy nói lời anh vừa nói chỉ là nói đùa mà thôi. Anh nói đi!" "Cô thôi đi!" Lê Gia Thụy bị Lục Nhược Uyên lay đến phát phiền. Hắn không chút nương tình, hất tay cô ra. Lục Nhược Uyên đang đi giày cao gót, đứng không vững, cứ thể ngã ra sàn nhà. Vài phút trước cô lộng lẫy kiêu sa bao nhiêu thì bây giờ lại thảm hại bấy nhiêu. "Nhược Uyên!" Bà Lục tá hỏa, chạy tới. "Lê Gia Thụy. Cậu có biết mình đang làm gì không?" Lục Bạch Văn đập bàn, cũng nối gót vợ đi lên lễ đường. Sắc mặt những người còn lại trong nhà họ Lục lạnh xuống, so với tiết trời âm độ cũng không đáng sợ bằng. Thần Hạo cũng không thể đứng yên nhìn nổi nữa, nhanh chân bước tới đỡ em gái. Tuyết vũ cũng lên cùng. Đăng sau là Lục Khang Dụ hùng hùng, hổ hổ.Dám đối xử với chị hằn như vậy, là chê mình đã sống lâu quá rồi sao? Cả hội trường sợ hãi, đến thở mạnh cũng không dám Lê Gia Thụy nhìn khí thế cường đại, khủng khiếp của lục Bạch Văn và Thần Hạo, trong lòng run rẩy, e sợ. Lại nghĩ tới đằng sau lớn mình có Kim Ngư và MTL, hắn mới lấy lại bình tĩnh, ưỡn ngực mà đáp: "Tất nhiên là tôi biết.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]