Dạo chơi cũng là một công việc là tốn sức. Sau khi đi hết một vòng này, hai chân Tuyết Vũ đã mỏi nhữ rã rồi, không thể nào đi tiếp nữa.
"Tôi không đi nổi nữa, mỏi chân quá!" Cô ngồi thụp xuống bóp bóp hai chân,
"Lên anh công." Một tầm lưng rộng xuất hiện ở trước mặt, như mời như gọi ảnh mắt của Tuyết Vũ.
Cô chớp mắt, không chần chừ, cũng không khách sảo, cứ thể leo lên lưng Thần Hạo. Bây giờ, hắn là bạn du xuân của cô, không phải là con trai của kẻ thủ. Tạm thời không phải đối tượng trong kế hoạch trả thủ của mình.
Không cần phải quá khắt khe, xa cách.
Cô đâu biết, quyết định này của mình đã khiến Thần Hạo vui thế nào. Nếu cô củi về phía trước thì đã nhìnthấy đôi môi của Thần Hạo cong lên, vẽ thành nụ cười thích thủ mang vài nét chiến thắng cùng hạnh phúc.
Anh xốc cô lên, đứng dậy, nhẹ nhàng bước đi. Có thể Tuyết Vũ nhẹ hơn anh cả hai chuc ký, chẳng có gì nặng nề cả,
Hình ảnh này thu hút không ít ánh mắt của những vị khách ngoại quốc như hai người lẫn các vị chủ quẩy. Chẳng qua, ở trong ánh nhìn của họ chỉ có ngưỡng mộ mà ghen tị chứ không hề có sự mia mai hay đẻ biu gì.
Nhưng mà, anh không tìm lỗi ra!
Khu chợ này rộng tới hai mươi ngàn mét vuông, lại được chia ra thành nhiều luống nhò, nhiều sạp hàng,
không để ý rất dễ bị lạc đường. Mà Thần Hạo cũng làlần đấu đến đây, cho nên không nhớ hết đượC.
Ban đầu Tuyết Vũ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-tra-thu-cua-mau-don/1702598/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.