Thật ra, Leen là trẻ mồ côi, không biết cha mẹ mình là ai. Từ khi có nhận thức, cô chỉ biết mình là trẻ bị bỏ rơi, lưu lạc trên đất nước Mỹ xa lạ với những con người khác chủng tộc.
Cô ít hơn Tuyết Vũ hai tuổi, chưa biết cảm giác ấm áp được quan tâm là gì, cho tới khi gặp Tuyết Vũ. Cô sống với cha nuôi của mình, một người đàn ông người Việt tha hương ở Mỹ chuyên hành nghề móc túi và một bấy con nít cơ nhỡ được ông ta mang về nuôi như mình.
Từ khi lên năm, cô và những đứa trẻ khác cùng lửa đã được lão huấn luyện làm tay móc túi. Sau khi đã luyện thành thạo, lão bắt các cô ra phố móc túi người khác, đem tiền về nộp cho lão. Nếu ngày nào không kiếm được đủ số tiền đã quy định, sẽ bịđánh đòn và nhin cơm tối.
Cũng may, Leen có đầu óc và nhanh nhẹn hơn những đứa khác. Sau những vụ "làm ăn" thất bại bị cha nuôi phạt đến nhữ từ, cô dần tiền bộ lên. Từ khi lên mười một tuổi, không còn phải chịu những trận đòn roi dã man của lão cha nuôi đáng sợ đó. Làm nhiều sẽ càng quen tay, mức độ chuyên nghiệp nhờ thế được cùng cố. Sau nhiều năm năm hành nghề, Leen đã trở thành cao thủ móc túi rồi. Rồi một lần lên đã móc ví của Tuyết phụ bị cô bắt được hai người đã đánh nhau một trận. Leen bị đánh cho thua ê chế, tâm phục khẩu phục. Cô cử nghĩ mình đã rất giòi rồi, không ngờ còn có người giỏi hơn,
Leen bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-tra-thu-cua-mau-don/1702589/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.