"Ôi con tôi! Sao lại ra nông nỗi này hả con?" Bà chạy tới, lo lắng quá đâm ra kích động, không bình tĩnh hỏi: "Em nó sao vậy Dương? Sao không động đậy gì hết vậy?"
Không phải khi gọi điện, Khắc Dương nói con bé chỉ bị thương nhẹ thôi sao. Bị thương nhẹ mà lại bất tỉnh như vậy được à?
Có phải nó nói dối bà cái gì đó không? Khắc Dương hiểu mẹ mình đang lo lắng cái gì, nhìn bà an ủi:
"Mẹ đừng lo lắng. Em ấy chỉ bị trúng thuốc mê thôi, vết thương thật sự không nặng lắm đâu." Bà Lục nghe vậy mới bớt lo lắng, vô thức gật gù: "Vậy thì tốt."
"Đừng đứng đây nói nữa, mau đưa con bé vào trong đi." Ông Trần giục.
Khắc Dương sải bước rộng, mang Tuyết Vũ lên phòng. Vị bác sĩ riêng làm việc cho nhà họ Trần đã chờ sẵn, xách đồ nghề theo sau.
Tuyết Vũ và Thần Hạo dường như được đưa vào phòng cấp cứu cùng một lúc lục.
Lục Bạch Văn và bà Lục hay tin con trai có chuyện, cũng vội vàng chạy tới bệnh viện.
"Đồ vô dụng! Các cậu bảo vệ con tôi như thế đấy à?"
Vừa biết con trai đã vào phòng cấp cứu chưa biết kết quả thế nào, Lục Bạch Văn một câu cũng không hỏi nguyên nhân là gì, đã giơ tay đánh người, lần lượt từ Thạch Đường cho tới đám Hồng Thất, không ai tránh khỏi.
Tính ông ta chuyên quyền, độc tài. Đối với ông ta, vai trò của vệ sĩ là bảo vệ chủ. Chỉ cần chủ bị thương, không cần biết là vì nguyên nhân gì, những người vệ sĩ đều phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-tra-thu-cua-mau-don/1702584/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.