Tôi hỏi lại lần nữa, người đứng sau lưng cô là ai?" Thần Hạo cất giọng trầm lạnh lẽo mang hơi thở chết chóc vang lên. Có thể nghe ra được anh không có sự kiên nhẫn nào đối với đối phương. Anh ngồi trên chiếc ghế duy nhất tồn tại ở đây, nhưng là được của anh đem theo, chứ không phải đồ hoang của khu nhà này.
Bên cạnh có năm vệ sĩ đứng nghiêm chỉnh như khối băng lạnh, không chút biểu cảm.
Đối diện là Leen. Hai tay cô bị trói treo ngược lên trên đầu. Dưới ánh đèn, sắc mặt cô tái nhợt lội nét đau đớn, đôi môi khô khốc như không được uống nước nhiều ngày. Hai đầu ngón chân cái đều bị kẹp bởi kẹp điện có nối dây điện.
Hai sợi dây điện dài thòng lòng trên mặt đất, điểm đến chính là ổ điện trên tường nhà bám đầy rêu mốc đen xì. Đầu phích cắm được móc cạnh đó, bất cứ lúc nào cũng sẽ được đưa vào ổ cắm. Hơi thở cô rất nặng nề. Hình như cô không được khỏe. Bằng chứng là đôi chân ấy run run, nếu không có sợi dây thừng trói tay kéo lại, có lẽ không thể đứng nổi được.
Cô nhìn Thần Hạo đầy căm hờn, giọng nói nữ tính trầm khàn quật cường vang lên:
"Tôi không biết các người hỏi cái gì cả. Tôi chỉ là thấy cặp nhẫn đó đẹp nên muốn cướp thôi, làm gì có ai đứng sau lưng."
Cô không ngờ, hắn vậy mà lại có qua lại với người của hội Phượng Hoàng.
Nếu tính theo giờ Việt Nam thì vào lúc sáng, cô đi siêu thị mua chút đồ ăn dự trữ về,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-tra-thu-cua-mau-don/1702579/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.