Lục Bạch Văn rất biết tận dụng sự đồng cảm kia, vẻ mặt buồn bã, tự trách nói: "Tôi không sao. Chỉ là, cặp nhẫn đã bị cướp đi rồi. Tôi thật thất trách. Tôi biết ăn nói sao với vợ chồng lão Lâm đây?" Để phù hợp vai diễn, ông ta nhìn về phía ngôi "mộ" có di ảnh của Mạc Lâm, ray rứt.
Tuyết Vũ thật tình chỉ muốn vỗ tay hoan hô! Phóng viên B nghe vậy, rất chân thành mà an ủi: "Đây là chuyện ngoài ý muốn, không phải lỗi của ông. Mong ông đừng tự trách mình mà ảnh hưởng sức khỏe. Cảnh sát nhất định sẽ tìm được tên tội phạm đó và lấy lại di vật trả lại cho ông thôi. Cô ta sẽ chẳng đi đâu xa được đâu. Tôi thấy mắt hai vị để vậy không ổn. Nên đến bệnh viện kiểm tra một chút thì tốt hơn."
Phóng viên C gật gù:
"Đúng đấy. Chủ tịch Lục, ông vẫn nên đi kiểm tra mắt trước đi. Ai biết được trong cái thứ bột kia có thứ gì không sạch sẽ không cơ chứ." Các phóng viên còn lại cùng nhao nhao, vẻ mặt nịnh bợ, bảo: "Phải đấy, phải đấy." Như dàn đồng ca mùa Hạ.
Tuy sợ đấy, nhưng âm thanh chết chóc khủng khiếp từ khẩu súng kia vẫn còn vang vọng trong đầu bọn họ. Dù có cho họ thêm mấy lá gan, cũng không ai dám phán xét này nọ với quyền uy với nhà họ Lục. Biết lấy lòng còn có đường sống. Bằng không, khả năng lớn nòng súng kia sẽ hướng vào đầu mình mà "pằng" một phát chết ngắt chứ chả đùa.
Mấy cái gia tộc thế gia này, họ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-tra-thu-cua-mau-don/1702565/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.