Thạch Đường nói tiếp, giọng nói không thể chân thành hơn:
"Cô cũng biết tình trạng của công ty mấy ngày nay rồi đấy. Tổng giám đốc vì chuyện này mà lo lắng không ăn không ngủ, tinh thần vì thế tụt giảm, ai làm gì cũng không vừa lòng. Bao nhiêu người đi vào báo cáo đều bị tổng giám đốc mắng té tát xuýt nữa thịt với xương rời nhau. Thiếu phu nhân, chúng tôi thật sự không thể tiếp tục chịu đựng được tình trạng áp lực này nữa. Cứ tiếp tục như vậy năng suất làm việc sẽ bị ảnh hưởng mất. Xin cô hãy giúp chúng tôi đi, chuyện này chỉ có cô mới có thể giải quyết được thôi."
Càng về sau, ánh mắt anh trợ lý nhìn cô càng đáng thương, chỉ thiếu vài giọt nước mắt nữa thôi.
Tuyết Vũ vờ ngu ngơ, cười trừ: "Trợ lý Đường, anh hình như tìm nhầm người rồi. Tôi làm gì có khả năng và đặc biệt ấy, nếu có thì tôi đã giúp Thần Hạo đi lấy 25% cổ phần kia về rồi, đâu phải khổ não như vậy."
"Ấy không." Thạch Đường vội xua tay: "Ý tôi không phải nói cái này. Ý tôi là Thiếu phu nhân chỉ cần đi khuyên nhủ tổng giám đốc nghỉ ngơi một giấc thôi. Tôi cầu xin cô đấy, Thiếu phu nhân." Chỉ cần vậy thôi, anh tin tưởng bầu trời ngày mai lại tươi xanh.
Tuy rằng anh ta đồng tình với cô về hình phạt lạnh nhạt dành cho sếp tổng biết mùi vì có vợ đẹp còn đeo cô tình nhân không chịu bỏ trước đây. Nhưng lạnh nhạt quá mức nước chảy đá không mòn, mưa xối núi không lở, băng tảng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-tra-thu-cua-mau-don/1702560/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.