Khắc Dương không nói gì, không phản bác cũng không giải thích, điềm tĩnh gắp về một cái càng cua cỡ lớn, dùng dụng cụ kẹp càng cua khéo léo tách lấy phần thịt bên trong, thao tác nhẹ nhàng tựa như bóc đậu lạc, không chút sai lệch nào. Cuối cùng, bỏ vào chén Tuyết Vũ.
"Ăn cua đi, đừng nói nhiều!"
Tuyết Vũ không hài lòng với câu nói của anh, chỉ là trong miệng toàn là đồ ăn, không thể nào mở miệng ra phản bác được, chỉ có thể trừng anh một cái thật to tỏ ý phản đối.
Cô nói nhiều hồi nào, cô chỉ nói đúng sự thật thôi nha. Cãi không lại thì liền bảo cô nói nhiều. Người gì vô lí vậy trời!
Tuyết Vũ bức xúc, không thèm để ý đến Khắc Dương nữa, gắp lấy miếng thịt càng cua bỏ vào miệng,. Vừa nuốt xong, Khắc Dương lại thả tới một miếng nữa, cô lại tiếp tục nhặt bỏ vào miệng, không nói không rằng gì thêm.
Khắc Dương nhìn, cảm thấy thật bất đắc dĩ, khẽ lắc đầu. Rõ ràng cô đang dỗi anh đấy, vậy mà lại liên tục gắp thịt càng cua do anh bóc, lột ra ăn ngon lành. Đáng yêu vậy, ai chịu nổi!
Tuyết Vũ ăn một mạch cho tới khi xong. Nuốt miếng thức ăn cuối cùng xuống, uống một ngụm sữa, lau miệng. Thoắt cái, vẻ mặt nghiêm túc, lạnh tanh đã trở về:
"Anh nói đi, gọi em về có chuyện gì?"
Khắc Dương cười khổ, nhóc con này nhớ dai ghê. Anh chỉ nói một câu, cô dỗi nãy giờ. Số thịt càng cua anh dâng hiến nãy giờ không đủ để xoa dịu cô hả? Nghĩ vậy, anh cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-tra-thu-cua-mau-don/1702531/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.