"Ấy chết, chị xui đừng nói thế, chị đến chơi chúng tôi vui còn không kịp ấy chứ lỗi phải gì. Chúng ta là thông gia, nên qua lại thường xuyên mới phải. Đợi ông nhà tôi đi công tác về, nhất định sẽ sang nhà chào hỏi anh chị." Bà Lục cười nói, giọng thân thiết không chê vào đâu được.
"Chị xui nói đúng. Đợi đến lúc đó, hai anh chị thật sự phải đến đấy." Bà Trần nhiệt tình gật đầu tán thành, giọng thân thiết không kém.
"Tất nhiên, tất nhiên rồi!" Bà Lục cười hỉ hả. Ông Trấn mau chóng mang trà Tuyết và bánh quy, trái cây lên. Bà Lục lại khách sáo mời bà thông gia uống trà một phen.
Bà Trần uống trà xong, thong thả đặt tách trà mang hương vị thơm tho đặc biệt xuống, cầm chiếc túi đặt bên cạnh lên, nói:
"Lần đầu ghé thăm nhà anh chị, tôi có chút quà biểu chị xui, mong chị không chê."
Bà Lục tay đón lấy, miệng vẫn khách sáo: "Ôi! Chị đến chơi là quý hóa lắm rồi, còn quà cáp làm gì cho tổn kém."
"Chỉ là một món quà nhỏ, không đáng giá bao nhiêu."
Cái mà bà Trần gọi là món quà nhỏ không đáng giá bao nhiêu ấy lại chính là sợi dây chuyền Hòn Ngọc Ước, mẫu mới nhất trong bộ sưu tập Đông Xuân của Trần Thị, được làm từ bốn viên kim cương xanh dương cỡ lớn ghép thành hình tứ giác có giá bán ra hơn gần tỷ đồng.
Bà Lục nhìn mà loá cả mắt, ngạc nhiên đến không thể tin được.
Món quà này, cũng quá đắt đỏ rồi.
Thông gia hào môn phải thế, ra tay rất hào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-tra-thu-cua-mau-don/1702525/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.