Lấy được đảm bảo từ "mẹ chồng", Tuyết Vũ mới tiếp tục: "Theo con thấy, Khang Dụ không phải thật sự do lười biếng, mà vấn đề là chú ấy không thích công việc do ba mẹ sắp xếp."
Bà Lục nghe thế, nhíu mày. Sực nhớ tới lời khi nãy Tuyết Vũ, bà mới hiểu vì sao cô lại nói bà đừng trách. Điều chỉnh tâm tình khó chịu dịu xuống, bà hỏi:
"Vậy nó thích làm gì?"
"Con không biết cụ thể là chú út thích công việc gì, nhưng con dám chắc chắn một điều, công việc đó phải liên quan đến đam mê, sở thích. Bởi nếu không có đam mê, thì sẽ không có động lực gì để tiếp tục cố gắng cả. Hắn mẹ, Thần Hạo hay cô Nhược Uyên cũng thế, phải không?"
Cả ba người bà Lục, Lục Thần Hạo và Lục Nhược Uyên đều rơi vào trầm tư, không thể phủ nhận lời nói của Tuyết Vũ đã đả động tới tâm trí họ.
Đúng là ai cũng có hoài bão, đam mê của riêng mình. Lục Thần Hạo nhìn cô: "Ý em là cho Khang Dụ làm việc mà nó thích?"
"Đúng thể." Tuyết Vũ gật đầu: "Mẹ và anh cũng đã thấy rồi. Khang Dụ đang dần sa ngã, nếu chỉ có chúng ta cố gắng kéo cậu ấy ra thì không có tác dụng gì, điều tiên quyết phải do chính bản thân Khang Dụ tự cắt đứt mới được. Mà để làm được điều đó, thì phải tạo ra công việc mà cậu ấy thích để làm. Được làm việc đúng với đam mê, sẽ tạo cho người ta cảm thấy hứng thú, hăng say hơn, bận rộn hơn. Khi bận rộn, người ta sẽ quên đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-tra-thu-cua-mau-don/1702505/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.