Lục Thần Hạo trừng mắt, nếu không có Trần Khắc Dương và Lam Thế Lân ở đây, anh đã lao tới bóp cổ hắn rồi. Dám ăn nói linh tinh, vu khống cho người yêu của anh hả? 
"Liễu Tư Linh là ai? Mày và cô ta có quan hệ gì? Vì sao cô ta lại muốn bắt Tuyết Vũ?" Lần này, người hỏi ba câu liền là Lam Thế Lân. 
"Chúng tôi không có qua lại. Cô ta chỉ là khách hàng bình thường của tôi thì làm sao có thể biết cô ta có thân phận gì. Còn vì sao cô ta muốn bắt tiểu thư Tuyết Vũ.." Hắn đang nói chợt thấy ánh mắt Lục Thần Hạo lạnh xuống, lập tức nhận ra mình gọi sai, vội vàng chữa lại: "À không... là Lục thiếu phu nhân. Tôi không rõ nguyên nhân. Liễu Tư Linh không có nói." 
Hẳn có thể bán đứng Liễu Tư Linh, nhưng không thể bán đứng đại ca và bang Đại Bàng Đen được. Nếu hắn khai ra, người mà Liễu Tư Linh quen là lão Đại, là cô ta tới nhờ lão Đại giúp cô ta xử lý Trần Tuyết Vũ, rồi lão Đại mới giao nhiệm vụ này cho hắn. Chắc chắn ba người đàn ông này sẽ không tha cho bằng Đại Bàng Đen, cả bang sẽ gặp hoạ sát thân. 
Lam Thế Lân nhếch môi, đút tay vào túi quần, thủng thắng nói: "Theo tạo được biết, trong luật giang hồ, chủ thuê sẽ không báo danh tính của mình với người nhận việc. Vậy tại sao mày lại biết tên cô ta?" Nếu hắn nghĩ chỉ như vậy đã qua mặt được anh thì xin lỗi, hån còn non lắm. 
Hùng "gà" sợ ngây người. Cái này 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-tra-thu-cua-mau-don/1702498/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.