Tuyết Vũ nhíu mày, thái độ làm việc này là sao? Thân là tiếp tân, bộ mặt của công ty vậy mà lại phán xét một cách vội vàng như vậy, thật không chuyên nghiệp chút nào. Cô cất giọng bình ổn: "Cô cứ gọi cho chủ tịch, ông ấy là người bố trí công việc cho tôi." "Gì cơ?" Cô tiếp tân sửng sốt. Cô ta cẩn thận suy nghĩ lại. Nếu là người chủ tịch trực tiếp bố trí thì không thể đùa được đâu. Nhưng nếu thế, phải có thông báo xuống các bộ phận chứ. Đằng này, mấy hôm nay cô ta có thấy thông báo gì đâu. Như vậy có thể kết luận, cộ gái này đang nói dối. Dám lôi cả chủ tịch của họ ra làm cái cớ. Cô ta đúng là to gan quá rồi. Nghĩ vậy, tiếp tân cất giọng mỉa mai: "Cô à, cô có biết mình vừa nhắc tới ai không? Đó là chủ tịch của chúng tôi đấy. Không phải người cô có thể lấy ra để làm lá chắn đâu. Tôi tốt bụng nhắc cô, cô nên ra khỏi đây trước khi tôi gọi bảo an tới." "Nếu cô có thể chịu được trách nhiệm, thì cứ gọi bảo an đi." Tuyết Vũ nhìn cô ta, ánh mắt sắc bén. Cô tiếp tân là kiểu to mồm gan bé. Bị khí thế của Tuyết Vũ dọạ, trong lòng hơi run sợ. Nhưng nghĩ Tuyết Vũ chỉ đang mạnh miệng, cô ta lấy lại bình tĩnh, hất cái cằm nhọn lên. "Nô, lại còn doạ tôi sao. Tôi nói cho cô biết, kiểu lừa đảo, ăn gian nói dối như cô tôi gặp không ít đâu. Trông cái mặt không đến nỗi nào mà sao lại đi lừa lọc, làm ra hành vi bẩn thỉu vậy chứ. Cô không biết chữ vô liêm sỉ viết như thế nào sao?" Tuyết Vũ chau mày, còn dám mắng cô không biết liêm sỉ. Cô ta, hôm nay chết chắc rồi! Cô chẳng muốn đôi co với thứ trình độ thấp này. Cô lôi điện thoại ra, trực tiếp gọi cho Lục Bạch Văn. Phải mất nửa giây, cô mới mở miệng thốt ra được chữ "ba". Loading...
"Ba à... Con tới công ty rồi, nhưng tiếp tân không cho con vào." Chưa được hai giây sau, điện thoại bàn tiếp tân nổ chuông. Nữ tiếp tân vừa nghe máy xong, mặt mày tải mét, nhìn Tuyết Vũ đầy sợ hãi, cầu xin: "Thiếu... thiếu phu nhân. Tôi... tôi xin lỗi. Là tôi có mắt không tròng, không nhận ra thiếu phu nhân. Cô đại nhân đại lượng đừng chấp nhặt kẻ tiểu nhân như tôi." Tuyết Vũ cười lạnh: "Đáng tiếc, tôi không phải người đại nhân đại lượng. Bụng dạ tôi rất hẹp hòi. Thích ăn miếng trả miếng... Tát vào mặt cô sáu cái cho tôi!" "Dạ?" Cô tiếp tân kinh hãi. Tát sáu cái, còn gì là mặt nữa. Tuyết Vũ lạnh lùng nhìn cô ta: "Sao? Không muốn tát vậy tôi bảo chồng tôi đuổi việc cô, nhé?" Nữ tiếp tân càng kinh sợ hơn, xua tay lia lịa: "Không không, xin thiếu phu nhân đừng đuổi việc tôi. Tôi tát, tôi tát..." "Tốt! Đánh mạnh tay chút, nếu không tôi sẽ đổi ý đấy." Bị Tuyết Vũ cảnh cáo, cô ta chẳng dám nhẹ tay. Đánh sáu cái liền thật mạnh, khoé miệng bật cả máu, mặt đỏ xưng vù lên. Chờ cô ta đánh xong, Tuyết Vũ mới kiêu ngạo vào trong. Dám mắng cô vô liêm sỉ, sáu cái tát còn quá nhẹ. Vua của vô liêm sỉ phải là Lục Bạch Văn, chủ tịch của bọn họ kìa! Trong phòng làm việc, Lục Thần Hạo nhìn cô gái đang đi vào trong thang máy qua màn hình máy tính, bất giác nhếch môi cười thích thú Toàn bộ những gì xảy ra ở dưới quầy lễ tân, anh đều chứng kiến không xót một giây. Anh không nghĩ, thái độ làm việc của nhân viên công ty lại kém như vậy, xem ra anh cần phải xem xét lại vấn đề này một chút Điều khiến anh ngạc nhiên là, Trần Tuyết Vũ bị mắng không hề tức giận, nổi đoá, vẫn ung dung nửa cười nửa không. Nếu là Nhược Uyên, chắc nó đã làm ầm ĩ náo loạn bay cả nóc nhà rồi. Vậy mà Trần Tuyết Vũ lại vẫn có thể bình tĩnh, chờ đối phương nhảy nhót xong mới tung một đòn mạnh. Cách xử lý của cô vợ hào môn nhà anh đúng là đủ ác và khôn ngoan. Trần Tuyết Vũ, quả nhiên là bông hoa mẫu đơn có gai! "Thần Hạo, anh đang coi gì thế?" Sau lưng anh chợt vang lên tiếng nói nũng nịu của cô tình nhân kiêm thư ký riêng, Liễu Tư Linh. Cô vòng tay qua ngực anh, vuốt ve, tiện thể mắt dán lên màn hình. "Thần Hạo, cô ấy là ai thế?" Lục Thần Hạo để mặc Liễu Tư Linh làm loạn, tay di chuột đóng cửa sổ lại, hời hợt đáp: "Trần Tuyết Vũ." "Là cô ấy sao." Liễu Tư Linh ngạc nhiên, sau đó cảm khái: "Cô ấy xinh đẹp thật. Em đúng là thua xa cô ấy." Lục Thần Hạo kéo cô vào lòng, chọt chọt một bên má đã được trang điểm tỉ mỉ, giọng cưng chiều: "Ai nói em thua cô ta. Trong mắt anh, không ai đẹp bằng em."
"Anh nói thật không?" Đôi mắt đang ủ rũ của Liễu Tư Linh chợt vụt sáng. Phụ nữ mà, ai chẳng thích nghe đàn ông của mình khen. "Tất nhiên. Nói chuyện chính đi, tìm anh có việc gì?" Lục Thần Hạo đổi đề tài. Anh không có ý sẽ nói cho Liễu Tư Linh chuyện thoả thuận hợp đồng với Tuyết Vũ. Không phải vì e ngại, mà thật sự là không muốn. Nói cho cùng, mỗi người đều có bí mật không thể nói cho người khác biết, cho dù là người mình yêu thương nhất. Anh dù yêu thương Liễu Tư Linh, nhưng vẫn có giới hạn của mình. Liễu Tư Linh bỏ tay khỏi người anh, nghiêm túc kéo tập hồ sơ tới trước mặt anh: "Đây là hồ sơ hợp đồng với Thịnh Cơ. Sếp xem rồi ký giúp em." "Lát rồi ký. Còn bây giờ..." Lục Thần Hạo mới nói được một nửa đã trực tiếp tấn công đôi môi đỏ quyến rũ. Một tay luồn vào trong áo, nhào nặn hai quả đồi cao ngất tròn trịa cỡ khủng. Một tay luồn thẳng vào dưới chân váy bút chì, thăm dò nơi tư mật. Anh không thể phủ nhận, cơ thể Liễu Tư Linh rất dễ khơi dậy hứng thú trong người. Điều mà chưa từng có cô gái nào làm được. Chính vì thế, anh mới yêu thích cô như vậy. "Ưm... Tổng giám đốc, đang trong giờ làm việc mà." Liễu Tư Linh uốn éo cơ thể, thích muốn chết, còn làm ra vẻ nhắc nhở. "Chứ không phải em đang rất muốn sao?" Lục Thần Hạo cười nguy hiểm. "Nhìn xem, nơi này của em ướt hết rồi. Anh dùng ba ngón tay càn quét nơi ấy, rồi đâm thẳng vào bên trong hoa huyệt đang tràn đầy dịch của Liễu Tư Linh. Cô ta vừa đau vừa khoái lạc, rên ư ử không ngừng. "Thần Hạo... Ưm, nhẹ thôi... Em chịu không nổi..." Đúng lúc này, Lục thần Hạo có điện thoại nội bộ. Cuộc vui bị cắt ngang. Anh chau mày không vui, lạnh lùng nhấc máy, mặc kệ Liễu Tư Linh đang hết sức khó chịu, ngứa ngáy trong người. Chẳng biết bên kia nói gì, Lục Thần Hạo vừa cúp máy, mặt mày sa sầm xuống, kéo mạnh cà-vạt. Hàn khí bao phủ khắp căn phòng, xua hết mùi hương ái muội, khoái lạc vừa rồi. Liễu Tư Linh bất giác rét run. Cô cảm nhận được cuộc gọi đó rất quan trọng, bèn nhỏ giọng hỏi: "Hạo, có chuyện gì thế?" "Có cuộc họp gấp. Em mau chuẩn bị đi. Năm phút nữa họp." Anh nói xong, liền đi ra ngoài trước. "Hả?" Liễu Tư Linh giật thót. Sao mà gấp thế? Bình thường dù là cuộc họp gấp thì cũng cho thời gian chuẩn bị ít nhất là mười phút. Mà giờ chỉ cho có năm phút. Sao cô ta chuẩn bị kịp? Cô còn phải chỉnh lại trang phục đã xộc xệch, dặm lại phấn trang điểm. Son lại đôi môi vừa bị Lục Thần Hạo làm mờ hết nữa, chỉ có năm phút, sao kịp! Mắt thấy thời gian không còn nhiều. Liễu Tư Linh cuống cuồng chạy luôn vào trong phòng vệ sinh của tổng giám đốc, chỉnh trang lại. Chết tiệt! Họp khi nào không họp, lại cứ phải họp vào lúc này. Lão già Lục Bạch Văn đó lại lên cơn gì thế không biết.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]