Chương trước
Chương sau
Thấy cô sắp cùng Trần Phước Lợi rời đi, Lệ Đình Thâm vội vàng kéo lấy tay cô, ánh đầy mất mát nói:

“Hy nhi, hãy nói với anh ta. Rốt cuộc là em thích ai?”

Mộ Tiểu Hy nhìn thấy Lệ Đình Thâm đau lòng vì cô như vậy, cô cũng không khác gì anh. Nhưng cô vẫn đẩy tay của Lệ Đình Thâm ra, nói:

“Xin lỗi! Lệ tổng nếu như trước đây tôi đã làm cho anh hiểu lầm. Thì tôi xin lỗi anh!”

Nghe thấy những lời cô vừa nói, Lệ Đình Thâm nhìn cô với ánh vô cùng kinh ngạt, anh không thể tin được cô vậy mà lại nói những điều này với anh.

Lệ Đình Thâm đau lòng, “Hiểu lầm? Những điều mà em đã nói với tôi trước đây. Tất cả đều là giả dối sao?”

Mộ Tiểu Hy tuy là rất đau lòng khi nói ra những điều đó, nhưng cô không thể làm khác được nhìn Lệ Đình Thâm.

“Xin lỗi!”

Trần Phước Lợi lúc vô cùng đắt nhìn Lệ Đình Thâm, rồi nắm tay của Mộ Tiểu Hy kéo cô cùng rời đi. Mộ Tiểu Hy trước khi rời đi đã không nỡ mà nhìn Lệ Đình Thâm một cái. Từ trong sâu thẩm trái tim của Mộ Tiểu Hy đang đau đớn, thầm xin lỗi anh, [Còn một chút nữa là thành công rồi, tôi không thể thất bại trong phút chốc. Lệ Đình Thâm xin hãy đợi tôi thêm một chút nữa.]

Sau khi Trần Phước Lợi kéo Mộ Tiểu Hy ra bên ngoài, nhưng vẫn cảm thấy lo lắng liền dừng lại nói:

“Tiểu Hy à, những điều mà Lệ Đình Thâm vừa nói…”

Mộ Tiểu Hy liền ngắt ngang lời của anh,

“Anh Lợi, anh đừng có hiểu lầm, thực ra em chỉ là đang giễu cợt với anh ta thôi!”

Trần Phước Lợi liền yên tâm, vuốt tóc của cô mà nhẹ nhàng nói:

“Tiểu Hy, hãy hứa với anh. Sau khi hoàn bộ phim này đóng máy, thì em hãy rút lui khỏi làng giải trí có được không? Anh có thể nuôi em mà, chúng ta cũng sắp đính hôn rồi!”

Nhưng trong lòng của Mộ Tiểu Hy cũng biết rõ Trần Phước Lợi đang muốn điều gì ở cô. Đời trước cô đã vì quá yêu anh nên mới ngu ngốc bị anh ta lừa như vậy. Cô bây giờ đã không còn là Mộ Tiểu Hy ngu ngốc mù quáng vì tình nữa. Mộ Tiểu Hy liền tìm một lý do.

“Anh Lợi, chiều nay em còn có lịch quay phim. Em quay về trước đây!”

“Được!”

Sau khi Mộ Tiểu Hy rời đi, Trần Phước Lợi nhìn bóng lưng của cô có chút hoài nghi, nói:

“Mộ Tiểu Hy, trước đây em chưa bao giờ lạnh lùng và hửng hờ như vậy với anh, còn bây giờ là vì sao lại…?”

Mộ Tiểu Hy vội vàng quay trở lại về phòng trang điểm của phim trường, đóng cửa lại cô lại ngồi sụp xuống. Cô nhớ nhớ lại những điều mà Lệ Đình Thâm đã nói với cô lúc nảy. [Những điều em đã nói với tôi trước đây đều là giả sao?] Tim cô như bóp chặt lại vì những lời nói đó. [Lệ Đình Thâm xin lỗi, tôi không thể làm gì khác nếu kế hoạch của tôi sẽ thất bại. Hãy đợi tôi báo vạch trần được bộ mặt giả dối của họ.]

‘Reng reng reng’

Mộ Tiểu Hy vội vàng lau nước mắt, nhìn điện thoại là người mà cô phái đi điều tra hôm trước. Cô liền bắt máy.

“Anh nói gì? Những tên lưu manh lần trước là do Trần Phước Lợi đã lên kế hoạch sao? Được tôi biết rồi, gửi đoạn video đó qua cho tôi.”

Nhân viên của đoàn phim đi đến phòng trang điểm nói với Mộ Tiểu Hy.

“Cô Mộ, quảng cáo cho bộ phim của chúng ta đã trở thành hiện tượng mùa hè. Theo thống kê dữ liệu từ mọi phương diện, chúng ta dẫn đầu!”

Nhưng Mộ Tiểu Hy nào có tâm trạng để quan tâm đến mấy chuyện này, liền vội vàng chạy đi. Nhân viên liền gọi cô.

“Ấy! Cô Mộ, cô đi đâu vậy? Bên ngoài trời đang mưa to lắm!”

Nhưng Mộ Tiểu Hy cũng mặc kệ trời mưa to, mà lao ra bên ngoài. Phòng nghĩ ngơi của Hạ Thanh Thanh. Cô cũng vừa mới xem quản cáo trailer của bộ phim.

“Thật không ngờ là Mộ Tiểu Hy lại may mắn như vậy. Chỉ một đoạn quảng cáo mà đã trở thành hiện tượng. Quả thật là không thể xem thường cô ta được.”

Vừa mới dứt lời thì Mộ Tiểu Hy đã mở cửa xong vào trong.

“Hạ Thanh Thanh!”

Hạ Thanh Thanh giật mình, nhưng lại thấy cô cả ước sủng liền tức giận nói:

“Mộ Tiểu Hy cô làm gì vậy. Cô bị điên rồi à? Chẳng phải chỉ là một đoạn quảng cáo thôi sao? Có cần phải dầm mưa chạy đến đây để khoe khoang với tôi không?”

Mộ Tiểu Hy lấy đoạn video ra đưa cho Hạ Thanh Thanh rồi hớt hải nói:

“Tôi đã tìm ra kẻ chủ mưu của nhóm lưu manh tối hôm đó rồi! Cô xem xem.”

Hạ Thanh Thanh cũng rất muốn biết, liền nhận lấy điện thoại.

“Đưa tôi xem!”

Hạ Thanh Thanh nhìn thấy người trong video liền nói: “Là anh ta?”

Mộ Tiểu Hy: “Đúng vậy là Trần Phước Lợi!”

Hạ Thanh Thanh khó hiểu nói: “Anh ta lên kế hoạch thì phải tìm cô mới đúng. Tại sao lại đến tìm tôi?”

Mộ Tiểu Hy: “Người mà bọn họ muốn tìm thực sự muốn chính là tôi, chỉ là nhầm cô thành tôi thôi! Cho nên, bây giờ cô cũng đã thấy rồi đấy. Nếu như để cho họ biết, trong tay cô có đoạn video đó. Không chỉ đơn giản là một vài tên xã hội đen thôi đâu. Cho nên cô đưa cho tôi đoạn video đó có được không? Tôi thật sự rất cần nó.”

Hạ Thanh Thanh liền tức giận không biết là Mộ Tiểu Hy ngốc thật hay là đang giả ngốc, mắng cô.

“Cho nên cô dầm mưa chạy đến đây cũng chỉ là đoạn video đó? Bây giờ cô cũng đã nhìn rõ bộ mặt thật của hắn ta rồi! Chẳng phải là chia tay với hắn sẽ tốt hơn sao? Tại sao nhất định phải cần có đoạn video chứ?”

Mộ Tiểu Hy không biết nên giải thích thế nào cả.

“Cô không hiểu! Ván cược của chúng ta trước đó cô cũng đã nhìn thấy rồi. Bộ phim này chắc chắn sẽ hot, bây giờ chỉ là vấn đề về thời gian thôi! Vì vậy cô có thể cho tôi bằng chứng được không? Tôi thật sự rất cần nó.”

Nhìn bộ dạng ước sủng của Mộ Tiểu Hy, Hạ Thanh Thanh lại nhớ đến cô cũng chính là người đã cứu cô khỏi đám côn đồ ngày đó, mà cảm thấy có lỗi nói:

“Mộ Tiểu Hy, xin lỗi! Tôi…”

Mộ Tiểu Hy: “Hạ Thanh Thanh tôi cầu xin cô đó!”

Hạ Thanh Thanh thấy cô nài nỉ như vậy chỉ đành nhấm mắt nói ra sự thật.

“Mộ Tiểu Hy, khi đó là vì muốn đánh bại cô nên… Tôi đã cố tình bịa ra chuyện video. Thực ra thì trong tay tôi không có bằng chứng của hai người họ!”

Mộ Tiểu Hy lại không tin đó là thật, “Sao có thể chứ!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.