Chương trước
Chương sau
Nơi đây, có 3 con người đang ngồi tại phòng làm việc của Aran, lòng thấp thỏm bức bối không làm gì được. Chỉ mới một lúc nhưng đối với Jiro như dài tận ba năm, quả thật cảm giác bất lực này không dễ chịu chút nào.

- Hay chúng ta báo cảnh sát đi? - Jiro đề nghị.

- Không được, chúng ta không có bằng chứng. Vả lại hiện tại Minh Vy đã trở về, chúng ta không thể...

"CẠCH........"

- Jiro... - nghe được giọng nói quen thuộc bên tai, Jiro ngẩn đầu nhìn người con gái đang ôm lấy mình..

- SAN CHI... - Jiro ôm lấy San Chi, anh vui mừng, bản thân thư được tái sinh, ngay cả Aran và Cent cũng rất bất nờ khi San Chi trở về.

- Em có sao không? Có bị thương không? - Jiro kéo San Chi ngồi xuống sofa, hỏi liên tục. Nhìn San Chi rất mệt mỏi nhưng cô vẫn tươi cười.

- San Chi, em về đây bằng cách nào? Em có biết ai là người đã bắt em không?? Em có biết vì sao họ lại thả em ?? - Cent hỏi.

- Em cũng không biết, bọn chúng không làm gì em cả. Chỉ bảo là ông chủ của họ được việc thì sẽ đưa em đi? Bọn chúng đưa em đến trước WATION rồi rời đi? - cô đang lay hoay suy nghĩ, bọn chúng không làm hại đến cô, vả lại còn đưa cô về một cách tử tế.

- Em có nghi ngờ ai không? Có ai đã nhắm đến em? -

- Tôi nghĩ không.....Nếu bọn bắt cóc là người của Tử Anh, thì cô ta đã không thả San Chi ra an toàn như vậy? Từ đó có thể loại cô ta ra khỏi việc này..Bắt người nhưng đối đãi rất tốt...tức họ muốn nhắm vào sâu hơn.... Nhưng San Chi có gì để uy hiếp ngoại trừ Jiro, và ngay cả Jiro cũng không nhận được chút thông tin nào từ bọn chúng? - Aran nói.

- Thủ đoạn này...là HẮN.

...................................................

Vừa lúc San Chi về Aran đã cảm nhận điều gì đó và đã ấn số gọi ngay cho nó. Nhưng kết quả nó không bắt máy, anh lo lắng và tiếp tục gọi.

Nó về khách sạn, ngòi một góc suy nghĩ rất lâu, sao đó sent cho hắn một tin nhắn, lại bước vào phòng tắm thả mình hòa vào dòng nước lạnh. nó nhớ lại những gì hắn nói "5 năm quá đủ cho em tự do bên ngoài?, món nợ của gia tộc em, ba anh đã trả, hiện tại là món nợ của em.... cảm ơn em đã chà đạp lên tình yêu của anh....." nó hiểu cảm giác của hắn thế nào khi đắm chìm trong sự trả thù. Nhưng hiện tại hắn muốn trả thù nó vì lí do gì đây? Dù sao đây cũng là chuyện của riêng nó và hắn, WATION không liên quan, cả San Chi là người vô tội cũng bị kéo vào.....

Bước ra ngoài với bộ áo choàng tắm trắng, tiếng chuông điện thoại vẫn reo liên tục, nhìn vào màn hình hiển thị thấy Aran gọi, nó hít sâu một hơi sau đó ấn chọn trả lời. Vì nó biết Aran của nó sẽ nói gì.

" - Có phải em can thiệp vào việc của San Chi không? San Chi trở về an toàn, còn em hiện tại thì sao? - Aran vô cùng lo lắng, anh biết nên anh đã âm thầm ra ngoài và gọi điện thoại cho nó.

- Chuyện này là chuyện riêng của em và Ryan, anh và anh hai hãy quản lí WATION cho tốt. - nó bình tĩnh nhìn vào khảng không bên ngoài cửa sổ, giọng nói nhẹ tênh như không lo lắng bất cứ điều gì.

- Em điên rồi sao, em biết Ryan hiện tại nó như thế nào không? trong 5 năm qua nó làm gì em biết không? - Aran không giữ được bình tĩnh mà lớn tiếng, anh rất lo cho nó, khi biết hiện tại Ryan hắn không còn là Ryan của ngày xưa nữa.

- Đây là chuyện của em, em tự có cách giải quyết của mình. Không còn gì nữa em tắt máy đây.'

- Vy...Vy... rốt cuộc em vẫn chọn một mình ôm hết mọi chuyện. - Aran bất lực nói, anh biết tính cách con người nó như thế nào, càng tĩnh lặng thì càng lạnh lùng, càng nhẹ nhàng thì lại càng khép kín.

Quay lại với phía nó, mở laptop lên , làm một số bản vẽ mới để ra mắt thiết kế mới trong dự án sắp tới của Ngụy thị. Điện thoại nó lại reo lên một lần nữa, nó nhìn vào màn hình điện thoại, chả buồn buông bút xuống và ấn nút nghe.

- Đã xác nhận được người về đến nơi rồi chứ..! - giọng nói có chút lạnh lùng từu hắn.

- Đúng. - nó vẫn nhẹ nhàng giọng nói không một chút gợn sóng.

- Thế em cũng nên thực hiện điều e hứa đi chứ.

- Anh muốn tôi làm làm gì? - nó có phần chán ghét nhưng chất giọng vẫn thê, lơ đãng.

- Sáng mai sẽ có người đến đón em về nhà. Em chuẩn bị một chút. - "Nhà, về nhà sao? Đó là nhà sao?" nó nghĩ.

- Được, không gì nữa tôi tắt máy đây. -

...

Đúng thật như lời hắn nói, vừa mới sáng đã có điện thoại và có nhân viên đến trước phòng nó giúp nó mang hành lí xuống...

- Chủ tịch bảo tôi đến đón phu nhân. Mời. - người thanh niên mặc bộ vest đen , mang kính râm, cúi người 45 độ cung kính chào nó, nó không nói gì, chỉ gật đầu và bước vào trong xe, bổn phận của họ đã làm việc cho hắn nên nó chẳng buồn nói chuyện tới.

Chỉ một lúc đã đến nhà, cô Hạ và người làm ra mở cổng, nó nhận ra cô Hạ vì cô là người làm lúc trước nó đã từng ở đây.

- Phu nhân người trở về rồi, tôi mang giúp cô. - cô Hạ qua bao nhiêu năm tính tình vẫn chu đáo như vậy, chỉ là 5 năm cô cũng đã có tuổi

- Đừng gọi tôi như thế. - nó lạnh nhạt, quan sát lại căn nhà, mọi thứ vẫn bày biện như cũ không một chút đổi thay.

- Anh ta đâu. - không biết vì sa nó lại hỏi hắn đâu, khi nó không thấy bóng dáng hắn trong ngôi nhà này. Nó ngồi xuống sofa, nhìn sắp báo trước mặt, sắp báo đưa tin vụ bản thiết của Layla với Ngụy thị vẫn còn. Hôm nay nó vô cùng đơn giản trong chiếc váy maxi hồng không tay nhẹ nhàng, bên ngoài khoác chiếc áo len mỏng, vì mùa này cũng trở lạnh.

- Chủ tịch rất ít khi về đây thưa phu nhân.

- Cô Hạ à...con đã nói thế nào...- nó bắt đầu khó chịu khi nghe cô Hạ gọi nó như vậy

- Cũng tốt, phòng của con ở đâu. - nó hỏi cô Hạ sau đó về phòng, là căn phòng của nó và hắn, thật ra nó không muốn ở lại căn phòng này, nhưng vừa ròi nó cs trò chuyện với cô Hạ cũng biết sơ sơ hắn thay đổi thế nào nên nó cũng không muốn làm khó bà.

Nó cũng không bày biện gì nhiều, định để một ít đồ vào tủ, nhưng nó vừa mở cửa tủ ra, đập vào mắt nó là hình ảnh những chiếc váy bầu nhẹ nhàng, xinh xắn, toàn bộ giày sandal, giày thể thao.... tất cả đều y nguyên. Nhìn những chiếc váy dành cho những bà bầu trong từng giai đoạn thai kì, nó vô thức đặt tay lên bụng...đứa con chưa kịp chào đón thế giới này, đã phải sang mộ thế giới khác. Đôi mắt đọng nước sao đó không kiềm được mà rơi xuống.

"cốc cốc..tiếng gõ cửa cắt đứt dòng hồi ức của nó"

- cô chủ... tôi mang đồ ăn sáng cho cô..-

- Cô mang xuống đi, con cảm thấy hơi mệt, con muốn nghỉ một chút....- nó không nó gì nữa, có lẽ nó mệt mỏi với dòng suy nghĩ vừa ròi, cũng thôi giữ nguyên vali, ngã người ra giường, đôi mắt mệt mỏi khép hờ sa đó chìm vào giấc ngủ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.