Buổi tranh luận giữa hai thầy trò cuối cùng cũng kết thúc. Hàng trăm học sinh ùa nhau ra về, để chuẩn bị tiết học chiều, nó thì đến thư viện nghiên cứu vài tài liệu cho bài học. Điện thoại nó khẽ rung, liếc mắt nhìn chiếc điện thoại có tin nhắn tò mò mở ra xem thì ra là A Mẫn. Không biết bây giờ có chuyện gì mà A Mẫn lại nhắn tin cho nó, cất sách vở vào cặp nó vội về nhà.
Mất 10’ đi bộ từ trường về nhà, thật may vì đang ở mỹ nên buổi trưa 10’30 cũng chẳng nắng chói chang đầy mệt mỏi. Bước vào nhà đã thấy A Mẫn đứng trước cửa bên cạnh cô là cô bé khoảng chừng bảy tuổi lắm lem bùn đất, tóc rối xù như tổ qua, đôi mắt trong sáng và đầy khổ sở. Đôi mắt nó trĩu xuống, đôi chân lê bước đến chỗ cô bé, quỳ chân phải xuống đất chân trái chống làm trụ (như kiểu cầu hôn vậy) nó dùng tay lau đi vết bẩn trên mặt cô bé. Mỉm cười hiền hòa cái cười lâu lắm nó mới được thể hiện trước người khác.
A Mẫn cảm thấy mất mát trong lòng nhưng cô cũng không biết tại sao mình lại như vậy. Nó bế cô bé lên và đặt trên ghế sofa, nó ngồi kế bên tay không quên vuốt mái tóc rối xù kia. Cất giọng nói :
- Em tên gì ???
Cô bé lắc đầu, nó lại tiếp tục hỏi :
- Em mấy tuổi ?? Sống ở đâu ??
Lại nhận được cái lắc đầu, thở dài, A Mẫn cất tiếng nói thay cô bé :
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-tra-thu-cua-bang-gia/2992279/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.