Hôm nay là chủ nhật được nghỉ nhưng nó vẫn dậy từ rất sớm chắc đây đã là thói quen từ nhỏ nên rất khó bỏ, nó chạy bộ trên con đường xi măng quen thuộc, chạy đến nơi có một dòng sông ôn lại kỉ niệm ngày xưa, nó nằm dài trên thảm cỏ xanh nhắm mắt tận hưởng hương cỏ non. Có tiếng bước chân đi đến nó không bận tâm vẫn nằm đó, tiếng bước chân đến gần nó , người đó nằm xuống cạnh nó cũng nhắm mắt ôn tồn nói :
- Sao em đậy sớm vậy.
Nó vẫn nhắm mắt mà trả lời Kin :
- Em dậy sớm quen rồi. Còn anh sao lại ra đây ???
Kin chấp hai tay lên bụng, im lặng một hồi mới trả lời :
- Anh nhớ mẹ nên ra thăm.
Cả hai im lặng lắng nghe tiếng gió rì rào qua khẽ lá, im lặng được một lúc nó lên tiếng giọng nói nhẹ nhàng không còn chất giọng lạnh lùng muôn thưở :
- Anh còn nhớ nơi đây không ???
Kin quay mặt qua nó mỉm cười nói :
- Đây là nơi mẹ hay dắt anh em mình ra đây chơi đúng không! Anh nhớ lúc đó rất vui........anh, em và mẹ hay nằm xuống bãi cỏ nghe mẹ kể những câu chuyện vui. Hay nô đùa cùng nhau lội xuống con sông cạn này nghịch nước ướt cả mình, em hay nhõng nhẽo bắt anh leo lên cây táo kia hái cho em hại anh bị kiến cắn xưng tấy cả mình nhìn cứ như quỷ...........
Nó nghe anh kể không nhịn cười được bật thành tiếng, anh thấy nó cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-tra-thu-cua-bang-gia/2992236/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.