Chương trước
Chương sau
Bên trong xe chỉ có ánh đèn nhàn nhạt, đôi chân thon dài xinh đẹp của Diệp Kính Huy đang lộ ra rất rõ ràng trước mắt anh, trên người hắn nửa mặc nửa cởi, khiến cho thị giác của Tư Minh bị rung động một trận, miệng lưỡi cũng khô cả đi, không kiềm chế được mà cắn lên tai hắn, thấp giọng nói “Xin lỗi, anh không nhịn nổi nữa rồi”

Diệp Kính Huy cười khẽ “Tôi đâu có bảo anh phải nhịn”

Sau đó hắn liền chủ động hôn lấy anh.

Ngồi ở phía trước còn có đứa em trai mới chỉ mười tám tuổi của Tư Minh, tuy rằng cậu ấy không có nghe được mấy thanh âm này, nhưng trong lòng hai người cũng rất khẩn trương, muốn làm cho thật nhanh.

Xe đi trong đêm tối, đèn đường bên ngoài nhanh chóng dần xuất hiện rồi vụt qua ô cửa, khiến cho ánh sáng bên trong xe biến hoá rất nhiều sắc màu rực rỡ, điều đó nhắc cho họ nhớ rằng mình đang ở trong hoàn cảnh rất đặc biệt.

Nhưng mà cũng bởi vì thế mà trở nên kích thích lạ thường…

Trái tim đập rất loạn, không khí trong xe càng lúc càng khiến cho họ cảm thấy nóng rực, mỗi một nhịp thở cũng thật giống như đang phả từng làn hơi nóng hổi lên gương mặt của đối phương.

Nhiệt độ trong xe đang mỗi lúc một tăng, Diệp Kính Huy lại còn đang trong tình trạng nửa trên mặc áo nửa dưới không mặc gì, vì thế mà hắn muốn cởi luôn cả áo của mình ra, nhưng mà nghĩ tới việc cơ thể của Tư Minh hiện giờ có lẽ rất bức bối, vậy nên mới tốt bụng cởi áo dùm anh trước.

Dựa vào ánh sáng nhàn nhạt bên trong xe, Diệp Kính Huy có thể trông tháy rõ từng vết roi lằn trước ngực Tư Minh.

Từng vết thương được chồng chéo lên nhau tựa như đang ở trên người anh mà giương nanh múa vuốt, diễu võ dương oai, khiến cho hắn cảm thấy rất chói mắt, làn da anh còn có chút hằn đỏ, cứ như bọn chúng đã đem hết tất cả các loại roi ra mà thẳng tay hành hạ anh.

Hô hấp của hắn như dừng lại, cảm thấy tim mình bị co thắt một nhịp rất đau.

Từ trước tới giờ chưa từng cảm thấy đau tới vậy, đau tới nỗi chỉ muốn ngay lập tức lôi kẻ dám đánh Tư Minh ra mà lột da rút gân, nghiền xương thành tro!

Tư Minh tựa như nhìn thấu suy nghĩ của hắn, anh bình tĩnh nhẹ nhàng ôm lấy vai người kia mà trấn an “Không sao, chỉ là bị thương ngoài da một chút thôi”

Diệp Kính Huy vươn tay ra, đầu ngón tay cẩn thận chạm lên từng vết sẹo ấy mà khẽ run lên, hắn nhẹ giọng hỏi “Có đau không?”

“Không đau” Tư Minh mỉm cười, cúi xuống hôn lên trán hắn.

Ôm nhau trong tư thế gần gũi tới vậy, khiến cho cơ thể hai người lập tức nóng rực lên. Bởi vì không gian trong xe rất chật hẹp, phía sau còn bị vướng tấm cách âm, vậy nên không thể cùng nhau song song nằm xuống.

Diệp Kính Huy thở thật sâu, chủ động tách chân ra ngồi lên người Tư Minh. Lúc này trên người hắn đang ở trạng thái nửa mặc nửa không mặc, chiếc áo sơ mi cũng được mở rộng, càng khiến cho làn da hiện ra một cách rõ rệt. Ở trên khuôn ngực trắng nõn là hai nhũ hai hồng nhạt thực xinh đẹp, hai chân thon dài của hắn lại được tách rộng…

Toàn bộ thân thể người kia đều hiện ra trước mắt anh, ánh đèn chiếu nhẹ xuống càng khiến cho hắn tăng thêm phần mê hoặc lòng người.

Tiếng thở của Tư Minh có chút nặng nề, hai tay anh đỡ lấy eo của hắn.

Ngón tay ngay khi vừa mới tiếp xúc với người kia đã khiến cho nhiệt độ cơ thể tăng nhanh đột ngột, dần dần di chuyển trên làn da mịn màng đó thôi mà không khỏi khẽ run rẩy.

Diệp Kính Huy dựa theo động tác hướng dẫn của Tư Minh mà rất nhanh đã điều chỉnh lại tư thế của mình, hắn nhẹ nhàng thở hắt, sau đó hơi cúi đầu xuống, linh hoạt cởi thắt lưng của anh, còn giúp anh cởi luôn cả quần dài và quần trong ra.

Vì dục vọng bị nhẫn nhịn rất lâu mà bành trướng tới cực độ, vừa mới được giải thoát khỏi lớp vải bí bức liền nhanh chóng cứng lại, lộ rõ trước mắt Diệp Kính huy.

Hắn nhẹ nhàng chạm tới nơi ấy, khoé miệng nâng lên “Được rồi, tôi giúp anh”

“Ưm..” Tư Minh thoải mái khẽ thở dài, cảm nhận lấy từng ngón tay thon dài kia đang xoa dịu dục vọng của mình.

Khuôn mặt của hắn hiện giờ đang ở ngay trước mắt anh, bởi vì đang cúi đầu mà phần tóc mái rũ xuống che hết trán, theo động tác của hắn mà khẽ động. Biểu hiện trên gương mặt Diệp Kính Huy rất chân thật, ánh mắt cũng rất sáng, hắn nhìn vào cơ thể của Tư Minh mà không khỏi hơi nâng khoé miệng.

Động tác của tay hắn càng lúc càng nhanh hơn, khiến cho anh cảm thấy bụng mình như căng cứng lại, dục vọng nhẫn nại quá lâu cuối cùng cũng nhanh chóng được giải phóng ra ngoài, còn bị dính lại một chút tại bụng của Diệp Kính Huy, một chút nữa thì bị lưu trên da ghế ngồi màu đen, khiến cho khung cảnh trở nên dâm mĩ lạ thường.

Diệp Kính Huy nhẹ nhàng thở, lắc lắc cổ tay, nói sát vào tay anh “Anh nhịn lâu vậy sao”

Tư Minh hôn lên trán hắn “Tốt lắm”

“Bị tiêm thuốc kích thích vào người mà còn bình tĩnh lái xe chạy trối chết, sức chịu đựng của anh quả thật không tồi, tôi không thể không bội phục”

“Cảm ơn em”

Tư Minh mỉm cười, một tay đặt ở eo hắn, tay còn lại thì chạm tới thân dưới người kia.

Diệp Kính Huy cảm thấy bụng mình hơi cứng lại, bộ phận nhạy cảm nhanh chóng đã phản ứng trong tay anh, đột nhiên có một cảm giác rất kì diệu lan toả khắp cả cơ thể.

Anh nhìn vào gương mặt hơi ửng đỏ của Diệp Kính Huy, lại càng phát hiện ra cơ thể trắng hồng kia thật sự gợi cảm tới mê người.

Tư Minh cười cười, không chút do dự cúi đầu xuống, ngậm lấy dục vọng của hắn.

“Ưm…ha ~” Diệp Kính Huy khẽ thở dốc, vừa hiểu ra anh đang làm gì liền run run nói “Tư Minh, anh…”

Hắn biết rằng người kia rất kiêu ngạo, chỉ khi nào anh thực sự yêu đối phương mới có thể làm việc đó mà thôi.

Thấy Tư Minh dùng miệng mà giúp mình, Diệp Kính Huy kinh ngạc trong chốc lát, nhưng trong lòng hắn cũng không khỏi cảm thấy vui vẻ đắc ý [dễ thương vãi ~~~~~]

Anh mang theo ánh mắt dịu dàng mà ngẩng đầu lên nhìn hắn, sau đó lại tiếp tục cúi xuống…

“Ưm…” Diệp Kính Huy khẽ rên lên, bàn tay nắm nhẹ lấy mái tóc anh, hắn khẽ nhắm mắt lại mà hưởng thụ cái khoái cảm kì lạ ấy…

Tuy rằng tình trạng này Diệp Kính Huy đã từng trải qua, khoái cảm cũng đã từng được hưởng nhiều rồi, nhưng kì lạ nhất là, cảm giác này thực sự rất đặc biệt, khi mà hắn được anh dịu dàng dùng miệng bao trọn lấy dục vọng của mình, được đầu lưỡi kia cẩn thận âu yếm, ngoài việc có thể giải phóng ra ngoài, hắn còn cảm thấy trong lòng xuất hiện một loạt cảm xúc rất thoả mãn.

Mỗi một lần đầu lưỡi ấy lướt qua bộ phận nhạy cảm ấy, đều khiến cho toàn thân người ta không khỏi kịch liệt run rẩy.

Nhịp thở của Diệp Kính Huy càng ngày càng nhanh, ngay cả trái tim cũng đập loạn cả lên, thật giống như khiến cho lồng ngực muốn vỡ cả ra.

Ý chí hoàn toàn bị khống chế, cái loại khoái cảm trong hắn thật sự quá kì diệu, thật giống như một dòng thuỷ triều dâng lên mãnh liệt, cuối cùng cũng được giải phóng tất cả ra ngoài.

“A …” Bàn tay nắm lấy tóc Tư Minh hơi nắm chặt lại, toàn thân Diệp Kính Huy khẽ run rẩy, tất cả chất lỏng màu trắng ấy đều ở trong miệng của Tư Minh hết.

Anh cũng chẳng để ý nhiều tới nó, ngược lại còn tiến tới hôn lên miệng hắn, kéo hắn ôm vào ngực mình.

Trận khoái cảm qua đi, Diệp Kính Huy lười biếng tựa đầu lên vai anh, nhắm mắt lại mà điều chỉnh nhịp thở.

Nhưng hắn lại cảm thấy đầu ngón tay của Tư Minh đang dần dần trượt dọc theo sống lưng của mình mà lần xuống, vì bị nhẹ nhàng ma sát mà huyệt đạo phía sau hắn có một chút co lại…

Cơ thể Diệp Kính Huy cứng đờ, hắn cảm thấy ngón tay kia càng cử động thì càng khiến cho nơi đó trở nên tê dại, ngón tay của anh còn dính chút chất lỏng thừa dịp tiến sâu vào bên trong huyệt đạo chật hẹp ấy ..

Hắn không hề phản kháng lại, thở thật sâu, tựa vào vai anh mà thản nhiên nói “Anh có thể làm, nhưng mà, đừng có làm tôi bị đau, nếu không tôi sẽ trả lại gấp mười lần”

“Tất nhiên rồi” Tư Minh ngẩng đầu lên khẽ mỉm cười “Anh không dừng được”

Nhìn vào nụ cười ôn nhu trên gương mặt anh mà trong lòng bỗng dưng bị làm cho lay động, hắn cúi xuống hôn lên môi anh, rất nhanh lại bị Tư Minh đáp trả lại.

Ngón tay thứ ba nhẹ nhàng được tiến vào, dần dần nới rộng nơi ấy ra một chút. Diệp Kính Huy thả lỏng cơ thể mình ra hết mức có thể, nhưng mà vẫn không thấy đỡ đau hơn chút nào, vách tràng vì bị vật lạ xâm nhập mà theo phản xạ co lại.

Tư Minh rút ngón tay của mình ra, dùng hai tay đỡ lấy thắt lưng người kia, anh khẽ thở thật sâu, sau đó đem phần thân dưới rất lâu đã phản ứng của mình mà tiến thẳng vào bên trong hắn.

Diệp Kính Huy ngay lập tức cảm nhận được một vật cứng rắn nóng rát tiến mạnh vào bên trong mình, khiến cho hắn cứng đờ người vì quá đau.

“A !!...”

Cái đau tựa như cơ thể bị xé ra làm đôi, khiến cho sắc mặt của hắn trở nên trắng bệch, tay hắn nắm chặt lấy bả vai anh, cố gắng hít một hơi thật sâu.

Tư Minh lại đẩy mạnh, cho tới khi hoàn toàn tiến vào bên trong rồi mới nhẹ nhàng dừng lại thở hổn hển.

Vì bị xâm nhập vào mạnh mẽ tới vậy mà Diệp Kính Huy cảm thấy nội tạng của mình cứ như bị anh làm cho đảo lộn, nhịp tim thì đập càng lúc càng nhanh.

“Có đau không?” Tư Minh nhẹ nhàng ôm lấy vai người kia, hôn một cái lên môi hắn để trấn an “Thả lỏng một chút”

“Hừ, anh cứ thử là tôi xem” Diệp Kính Huy ngoài miệng tuy rằng đang oán giận, nhưng vẫn nghe theo lời của anh, hít thở sâu, cố gắng thả lỏng thân thể.

Tư Minh vừa hôn vừa đỡ lấy thắt lưng của hắn, thong thả chuyển động thân dưới của mình. Dục vọng bị vách tràng kia gắt gao bao chặt lấy khiến cho anh cảm thấy nhiệt độ cơ thể mình càng lúc càng tăng dần, nụ hôn cũng trở nên nóng bỏng hơn, hôn thoả thê cả khoang ngực của hắn rồi, anh di chuyển nụ hôn xuống phần xương quai xanh, xuống ngực, nhẹ nhàng ngậm lấy nhũ hoa ửng hồng kia…

“Ha ~…” Diệp Kính Huy thoải mái rên thành tiếng, cơn đau phía sau cũng dần giảm đi, thay vào đó là một khoái cảm dâng lên tới mê mị.

Tư Minh thở mạnh, thân dưới luân động càng lúc càng nhanh, mỗi lần như vậy đều chạm tới điểm mẫn cảm bên trong cơ thể hắn, khiến cho Diệp Kính Huy vì hưng phấn mà siết chặt tay.

Nhũ hoa nằm trong khuôn miệng ấm áp của anh cũng nhanh chóng cứng lại, đã vậy còn bị anh xấu xa liếm nhẹ lấy, sau đó thì thấp giọng hỏi “Em thoải mái không?”

“Ừm…” Diệp Kính Huy gật gật đầu, hai tay ôm lấy đầu Tư Minh, khiến cho anh càng dễ mút lấy hai nhũ hoa của hắn hơn. Tư Minh nhẹ nhàng cười, ngậm lấy nhũ hoa còn lại, đồng thời thân dưới vẫn luân động rất nhanh…

“A…Chậm…chậm một chút”

Diệp Kính Huy ngửa cổ thở dốc, ôm chặt lấy anh.

“Ưm…điểm nhạy cảm của em…quá sâu”

Sau đó thì lại là một vòng kịch liệt đưa đẩy, khiến cho hắn giải phóng ra dục vọng lần thứ hai, vách tràng bị kịch liệt ma sát mà co rút nhanh, làm cho Tư Minh cũng thở mạnh rồi giải phóng ra ngay trong cơ thể của người kia.

Diệp Kính Huy chỉ cảm thấy toàn thân bị đau nhức một trận, vừa muốn nhắm mắt lại nghỉ ngơi thì lại bị Tư Minh xoay người, đặt hắn ngồi xuống ghế.

“Này, chưa đủ à…Ưm…ah ~…” Hắn chưa kịp nói xong thì lại bị anh hôn một lần nữa.

Tư Minh đem hai chân của Diệp Kính Huy đặt lên bả vai của mình, khiến cho thân thể hắn hoàn toàn mở ra trước mắt anh. Huyệt đạo phía sau hắn vẫn hơi khép mở, còn chảy ra một dòng chất lỏng màu trắng, cả thân thể Diệp Kính Huy trắng hồng nổi bật hẳn lên so với ghế da màu đen, hai nhũ hoa trước ngực đang ửng đỏ diễm lệ, dấu hôn của anh trải từ cổ cho tới bụng hắn, người kia lại còn thở ra từng hơi thở như đang dụ dỗ người khác…

Diệp Kính Huy cuối cùng cũng chậm rãi mở mắt ra, nhờ vào ánh đèn mờ nhạt trong xe mà chỉ nhìn thấy gương mặt anh tuấn của Tư Minh ở ngay trước mặt, đôi mắt bình tĩnh ấy đang chăm chú nhìn vào mình, mái tóc ướt đẫm mồ hôi, ngay cả áo sơ mi cũng bị dính sát vào cơ thể khiến cho dáng vóc hoàn mĩ kia càng được lộ ra. Khuôn ngực anh bị giăng đầy vết sẹo, lại càng tăng thêm vài phần khêu gợi…

Mồ hôi anh lăn trên vết sẹo mà rơi xuống người hắn, khiến cho cơ thể hắn lại một lần nữa tăng nhiệt.

Hai người lẳng lặng chăm chú nhìn nhau, trái tim dường như đập loạn cả nhịp.

Vừa mới làm xong một lần, vậy nên trong không khí còn lưu lại chút hương vị khiến cho cơ thể cảm thấy mụ mị cả đi, hai người cũng chẳng làm gì thêm, chỉ đơn giản là ôm lấy nhau.

Đôi môi một lần nữa tìm tới mà hôn rất nóng bỏng, cảm giác được vật kia vẫn đang ở bên trong mình đang dần cương cứng lên, bàn tay Diệp Kính Huy run rẩy, hắn cũng chẳng phản kháng lại, để mặc cho Tư Minh một lần nữa luân động.

“Ưm…ha ~…”

Tiếng rên của hắn đều bị nụ hôn của anh nuốt hết, móng tay cắm hơi sâu xuống da ghế mà mình đang ngồi, hắn khẽ run lên, vật kia càng lúc càng chuyển động nhanh hơn, đôi chân của hắn cũng không điều chỉnh nổi mà cũng khẽ run theo…

“A…a…”

Dù sao thì Diệp Kính Huy hắn cũng là một người không biết ngượng, lại còn đang ở dưới một kẻ đang nổi thú tính vì bị dính thuốc kích thích, hắn lại càng phóng túng bản thân mình hơn, rên thành tiếng.

Đột nhiên xe bị một trận xóc lên, khiến cho Tư Minh không kiềm chế được lực của mình, lập tức mạnh mẽ đâm thẳng thật sâu vào bên trong hắn, giống như muốn xé đôi người hắn ra luôn…

“Á !” Diệp Kính Huy kêu lên một tiếng kinh sợ, mặt trắng bệch cả đi “Anh điên rồi à?”

Tư Minh không có ý định sẽ rút ra, ngược lại còn vô tội nhún nhún vai, làm bộ như kiểu không phải lỗi của anh.

Tấm chắn âm bị kéo xuống một chút, truyền tới giọng nói khẩn trương của Tư Kiệt “Anh hai, phía trước nhiều chỗ rẽ như vậy, chúng ta đi đường nào?”

Vật rắn kia vẫn nằm lại bên trong hắn, chỉ là ngừng không luân động nữa.

Diệp Kính Huy cắn chặt môi, phẫn nộ trừng mắt lên nhìn anh.

Tư Minh hít một hơi thật sâu, hạ giọng nói “Đi đường bên trái”

“Ơ, giọng anh bị làm sao đấy? Anh bị cảm à?”

“Không, cậu ấy đang ngủ, anh không muốn cậu ấy bị tỉnh giấc” Nói xong còn quay lại nhìn Diệp Kính Huy rồi mỉm cười, nói xong thì nhẹ nhàng rút ra khỏi cơ thể hắn.

Tư Kiệt nghe xong liền vâng theo lời anh, cũng thấp giọng nói “Đường kia em không biết đi, nhỡ lạc thì sao anh?”

“Không lạc được đâu, nó là đường một chiều, chỉ cần đi thẳng là được rồi. Tới thị trấn nhỏ phía trước rồi chúng ta đổi chỗ cho nhau”

Tư Kiệt vẫn hỏi lại “Đường này rất xấu, đi thì mất bao lâu hả anh?”

“Bốn tiếng”

“Dạ, vậy thì anh tiếp tục ngủ đi, anh bị giam lâu như vậy chắc là mệt muốn chết rồi. Cứ tin vào kĩ thuật lái xe của em, hà hà”

“Ừ, vất vả cho em rồi” Tư Minh nói xong thì kéo tấm cách âm xuống, sau đó mới nhẹ nhàng thở hắt ra.

Diệp Kính Huy cũng nhẹ nhàng thở, ấn ấn vào bụng của Tư Minh mà nói “Em trai của anh còn lo anh mệt muốn chết rồi, còn tôi thì thấy anh đang rất khoẻ mạnh tỉnh táo”

Tư Minh mỉm cười, lại xoay người để cho Diệp Kính Huy ngồi ở trên người mình, lưng hắn quay về phía lưng của Tư Kiệt ở phía trước, lần này không hề có những động tác khơi gợi dục vọng nữa, anh chỉ một đường xâm nhập thẳng vào bên trong hắn.

Xe đi trên đường bị xóc liên tục, vậy nên Diệp Kính Huy không làm chủ nổi mà bị ngồi mạnh xuống, vách tràng bị một trận ma xát mạnh, khiến cho cả cơ thể lẫn tâm trí hắn như mụ mị hẳn đi vì khoái cảm mãnh liệt.

“Anh…tôi cuối cùng…cũng nhìn rõ bản chất của anh…” Hắn còn chưa kịp nói xong, lại bị người kia đẩy mạnh một nhịp chạm tới điểm nhạy cảm “A…A…”

Tự nghe được tiếng rên của chính mình, khoé mắt của Diệp Kính Huy không khỏi hiện lên một chút tức giận. Khoé miệng của Tư Minh lại còn mang theo nụ cười rất thản nhiên, hai tay anh đỡ lấy phần thắt lưng của hắn, đôi môi tiến gần lại mà hôn lấy hắn, ngăn hết mấy lời oán hận của người kia lại.

Con đường này quả nhiên không dễ đi cho lắm.

Bởi vì thỉnh thoảng lại bị xóc, vậy nên hai người trong xe cũng không khỏi tiến gần vào nhau nhiều hơn, gương mặt của Diệp Kính Huy lúc thì đỏ lúc thì trắng.

Trong không gian chật chội như vậy mà vang lên tiếng rên vô cùng kịch liệt, lại có thêm cả tiếng thở vô cùng dâm mĩ hoà lẫn cùng…



Mặt trời dần dần ló rạng, có thể mơ hồ nhìn thấy cây cối bên ngoài đang nhanh chóng vụt qua cửa kính xe.

Ở phía xa xuất hiện một thị trấn nhỏ.

Tư Kiệt kéo tấm cách âm xuống, nhìn thấy một hình ảnh vô cùng kì dị.

Gương mặt của Diệp Kính Huy rất mệt mỏi, hắn dựa lên vai của Tư Minh, nhẹ nhàng nói cái gì đó vào tai anh.

Tư Minh nghiêng đầu nghe, sau khi nghe xong thì ôn nhu cười cười, nhẹ giọng nói “Lần sau không thế nữa”

Diệp Kính Huy hơi nhướng mắt “Trở về rồi tôi sẽ tính sổ với anh”

Tuy rằng thanh âm có chút đả kích, nhưng mà ngữ khí chẳng có chút nào gọi là đe doạ uy hiếp cả, ngược lại nhìn hai người họ thật giống như một đôi tình nhân đang ngồi trêu đùa nhau.

Tư Minh nhẹ nhàng vén tóc hắn, ôn nhu nói “Em nói là mình mệt và muốn ngủ mà, tới nơi rồi anh sẽ gọi em dậy”

“Ừ” Hắn lập tức nhắm nghiền mắt lại.

Nhìn thấy ánh mắt tò mò của Tư Kiệt đang nhìn chằm chằm vào mình, Tư Minh quay đầu lại nói “Tư Kiệt, em ngồi sang ghế phó lái đi, đường này em không quen đi, để anh lái”

Nói xong liền mở cửa xe ra, sau đó ôm lấy Diệp Kính Huy mà đặt hắn nằm xuống ghế, cởi áo khoác của mình ra đắp lên người kia.

Toàn thân Diệp Kính Huy bủn rủn, mệt tới nổi không ngẩng đầu lên được, nghe thấy Tư Minh nói là muốn lái xe, hắn mơ mơ màng màng nói “Anh lái xe cẩn thận một chút”

Tư Minh vừa định đóng cửa thì nghe được câu ấy, đột nhiên quay đầu lại ngạc nhiên nhìn vào hắn.

Diệp Kính Huy đã sớm nhắm mắt lại, thở đều đều.

Hiện tại hắn đang ở trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, vậy mà vẫn mơ hồ nói ra lời nói thân thiết ấy, vậy thì…không cần hỏi cũng biết.

Nụ cười trên gương mặt Tư Minh lại càng rực rỡ, anh xoay người vào trong xe, hôn nhẹ lên trán hắn “Yên tâm đi”

Sau đó thì ghé tới tai người kia nhẹ giọng nói “Anh yêu em”

Không biết là Diệp Kính Huy có nghe được không, khi Tư Minh đóng cửa xe lại, khoé miệng hắn hơi cong cong lên.

Nụ cười ấy, mang theo một chút niềm vui sau một đêm dài.

Nhưng cũng lộ ra một chút đắc ý và thoả mãn, đan xen một chút hạnh phúc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.