Lúc đi làm vào ngày hôm sau, Diệp Kính Huy gặp Tư Minh ở thang máy, dường như tâm trạng anh không tốt lắm, vùng giữa chân mày cũng nhăn nhúm thành hình chữ “xuyên”.
(
川
)
Diệp Kính Huy rất thức thời biến mất khỏi tầm mắt anh, chạy tới văn phòng bên cạnh.Mãi đến chiều Tư Minh mới gọi hắn đến phòng làm việc.
Hóa ra tập đoàn Đông Thành và đối tác dài hạn đang tiến hành một dự án mới, đôi bên đã đạt thành thỏa thuận, ba ngày sau sẽ mời những người liên quan đến tham gia lễ công bố.
Diệp Kính Huy là trợ lý riêng nên phải hỗ trợ việc mời khách quý, phóng viên, thuê phòng ốc thậm chí liên hệ với nơi in ấn.
“Chuyện này do cậu phụ trách.” Tư Minh nói, “Kể từ khi công tác tới nay, đây là lần đầu cậu trực tiếp giao thiệp với giới doanh nhân, đừng làm tôi thất vọng.”
Trông thấy dáng vẻ lạnh lùng đầy hờ hững của anh, đôi mắt nhìn chăm chú vào màn hình máy tính, ngay cả liếc qua mặt hắn một lần cũng không nguyện, biểu cảm trên mặt chỉ tuyền một sự bình tĩnh thuần túy.
Diệp Kính Huy hiểu rõ, Tư Minh là kiểu người luôn cất giấu cảm xúc vào tận sâu đáy lòng.
Sáng nay lúc anh thấy hắn ở thang máy, trong ánh nhìn lộ ra một chút u tối, tuy chỉ ngắn ngủi trong cái chớp mắt cũng đủ để Diệp Kính Huy nhạy bén nhận ra.
Kỳ quái ở chỗ, giây phút đó trái tim hắn cũng co thắt mãnh liệt, chẳng biết là do đau lòng vì anh hay bởi hắn chột dạ?
Có lẽ anh ta thật sự rất thích kẻ đã bị hắn tàn nhẫn “giết” chết?
Nhớ tới đêm mưa rả rích hắn trú tạm nhà anh, trông thấy mình anh đứng trước cửa sổ, đôi mắt thâm trầm vốn làm tim bao người loạn nhịp tràn đầy vẻ thống khổ, vậy mà nháy mắt khi xoay người lại giấu kín đến cùng. Bất chợt, Diệp Kính Huy lại thấy lòng hắn bắt đầu nảy sinh một loại cảm giác khó hiểu.
Chờ Diệp Kính Huy bước ra khỏi cửa, Tư Minh mới gọi điện cho Lưu Duy Giai.
“Duy Giai, danh sách khách quý được mời trong buổi công bố ngày mốt ở chỗ cô à?”
“Vâng, giám đốc Tư cần sửa gì sao?”
“Ừ, đổi số thư ký Trương thành số di động riêng của Diệp Kính Hy.” Tư Minh ngừng một lát rồi bảo, “Đổi cẩn thận xong hãy đưa cho Lưu Huy, để cậu ta gọi điện xác nhận khách mời có tham dự không.”
“Việc này. . . . . Trực tiếp gọi đến di động riêng của chủ tịch Diệp dường như không hợp phép tắc, nếu làm phiền công tác của anh ta, có khi sẽ khiến anh ta ác cảm với Đông Thành.”
Ngón tay Tư Minh nhẹ nhàng xoa lên ống nghe, dưới đáy mắt lộ ra ý cười: “Không sao, cô cứ làm theo lời tôi nói đi.”
“Vâng, giám đốc Tư.”
. . . . . .
Diệp Kính Huy cầm danh sách khách mời cần gọi điện trên tay, ánh mắt kiên định nhìn đến cột viết — chủ tịch tập đoàn Long Hoa, Diệp Kính Hy.
Quái, Tư Minh mời ông anh nhà hắn chả nhẽ thật sự chỉ vì giữ thể diện?
Diệp Kính Huy ấn số của thư ký Trương: “Chào anh, thư ký Trương, tôi là trợ lý riêng Lưu Huy của giám đốc tập đoàn Đông Thành. . . . .”
“Diệp Kính Huy hả? Cậu đang diễn trò gì vậy?” Đầu dây bên kia truyền đến một chất giọng trầm thấp.
Diệp Kính Huy ngẩn ra, sao tự dưng lại là anh hắn nghe máy? Quay sang nhìn số di động vừa ấn, quả nhiên quen mắt ghê đi.Sợ có người nghe lén, Diệp Kính Huy tiếp tục trưng ra vẻ mặt nghiêm túc: “Chào ngài, tôi gọi điện vì muốn xác nhận ngài có tham dự buổi lễ công bố vào sáng ngày mốt không?”
Bên kia yên lặng một lúc lâu.
“Anh sẽ đi.”
“Vâng, địa chỉ là. . . . .”
“Biết rồi.” Diệp Kính Hy cắt ngang lời hắn, “Cậu chui vào Đông Thành làm gì vậy? Ngồi trong cục cảnh sát chưa đủ vui hả?”
Diệp Kính Huy cười tươi, trả lời bằng cách cực kì đứng đắn: “Nếu vậy chúng tôi nhiệt liệt chào đón sự có mặt của ngài.”
Dứt lời hắn ngắt điện thoại luôn, trên danh sách khách quý đánh một dấu móc vào cột có tên “Diệp Kính Hy”, tiếp tục tỉnh ruồi gọi số khác.
Sau khi đã xác nhận đầy đủ tất cả khách mời, hắn chỉnh lý danh sách đưa cho Tư Minh, chuyển qua liên hệ phòng ốc.
Diệp Kính Huy là phận thấp cổ bé họng, hắn bị sai chạy việc khắp nơi đã là cảnh quen thuộc trong mắt rất nhiều đồng nghiệp nữ xinh đẹp, ai gặp hắn trên hành lang cũng gật đầu chào hỏi.
“A Huy đi đâu vậy, trông gấp gáp thế?”
Người gợi chuyện là Lâm Phi Phi, cô sở hữu giọng nói loli
[1]
đặc biệt thanh thúy, lúc mỉm cười trên má hiện lên hai lúm đồng tiền rất đáng yêu, bởi vì vừa tốt nghiệp nên mới vào công ty chưa lâu, thoạt nhìn thật ngây thơ khả ái, cũng dễ lừa.
“Ừm, liên hệ với xưởng in ấn tư liệu và tờ rơi.” Diệp Kính Huy vừa quan sát cô vừa cười, “Em có biết nơi nào quen không, giới thiệu cho anh một chỗ đi.”
Lâm Phi Phi như vừa nhớ ra điều gì mà bảo: “A, đúng lúc quá, lần trước em giúp giám đốc Tiêu in tài liệu, có liên lạc với một xưởng in, họ in nhanh lắm, hơn nữa chất lượng cũng tốt.” Cô vô cùng nhiệt tình tìm số điện thoại trong di động, “Hay anh liên hệ với họ thử xem.”
Diệp Kính Huy cười: “Cám ơn em.”
Trở về văn phòng gọi điện cho chỗ kia, lại nghe một người đàn ông trung niên cười nói: “In màu phải đến chiều mai mới lấy được, có kịp không?”
“A, kịp chứ, in giúp tôi năm mươi bản màu, năm mươi bản đen trắng.”
“Được được, chúng tôi in xong sẽ giao hàng vào buổi chiều cho anh.”
“OK, tôi sẽ chuyển mẫu qua cho anh.”
Cuối cùng cũng hoàn tất xong xuôi đống công việc ngập đầu, lúc này Diệp Kính Huy mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Buổi tối khi tan tầm, hắn gặp Tiêu Dật ở bãi đỗ xe, Diệp Kính Huy chui vào xe của Tiêu Dật, chờ người ta lái ra đường lộ, hắn mới thấp giọng nói: “Tư Minh đang nghi ngờ lai lịch của tôi.”
Tiêu Dật nhìn hắn: “Sao lại nói vậy?”
“Có tên anh hai tôi trong danh sách khách mời vào lễ công bố ngày mốt.”Tiêu Dật cười: “Bình thường thôi, đợt trước đại lý thuê mượn của Đông Thành có doanh số tiêu thụ khá tốt, ngày mai là lễ công bố để tiến thêm một bước hợp tác, có liên quan đến bất động sản, mời anh cậu để tăng tính hình thức, là ý của tôi đó.”
Diệp Kính Huy vắt tay lên lưng ghế, híp mắt liếc hắn: “Nhưng lúc tôi gọi điện lại trực tiếp tới ngay số di động của ông anh, chẳng lẽ cũng là ý của cậu?”
Tiêu Dật nhíu mày: “Thư ký của ảnh không ở đấy?”
Diệp Kính Huy cười cười móc di động ra, mở nắp điện thoại, đổi SIM đang cài sang cái mình thường dùng, tìm trong danh bạ số của anh cả Diệp, ấn nút gọi.
“Diệp Kính Huy, rốt cuộc cậu đang làm trò gì vậy?” Dấu hiệu nối máy vừa hiện lên, hắn còn chưa kịp há miệng đã nghe thanh âm lãnh đạm của ông anh dội thẳng vào tai.
Hắn đáp rất ư là nghiêm chỉnh: “Hiện tại em đang dùng thân phận Lưu Huy mai phục trong tập đoàn Đông Thành, đàng hoàng nha, rất nguy hiểm nha, em nằm vùng.”
“. . . . . Nói anh biết việc này là sao?”
“Ờ thì, lễ công bố ngày mốt anh tham dự đúng không?”
“. . . . .Ừ.”
“Đến lúc ấy anh hỏi Tư Minh xem, tại sao trợ lý lại gọi đến số riêng của anh, anh không hỏi hắn ta sẽ hoài nghi. Dù sao đi nữa, anh cứ coi như chúng mình không quen nhau đi.”
“Tốt.”
“Ngày mốt em không tham gia buổi lễ, em sẽ tìm cớ xin phép để tránh gặp mặt anh, nếu không thể nào cũng bị Tư Minh nắm thóp.”
“Hiểu rồi, còn chuyện gì không?”
“Đã lâu không gặp, em rất nhớ. . . . . .”
Còn chưa nói xong đã nghe đầu kia ngắt phứt cuộc gọi, Tiêu Dật ngồi cạnh cười xấu xa: “Lá gan cậu cũng to lắm, dám trêu ghẹo anh cả.”
Diệp Kính Huy than nhẹ: “Ôi chao, vốn muốn nói rất nhớ đứa con bảo bối nhà ảnh, về phần ảnh tôi nào dám tơ tưởng.”
. . . . . .
Giờ tan tầm vào chiều hôm sau, Tư Minh, Tiêu Dật và Lâm Phi Phi đúng lúc gặp nhau ngoài hành lang khi ra về.
Diệp Kính Huy không nhìn Tiêu Dật, hắn dùng vẻ chín chắn báo cáo: “Giám đốc Tư, lễ công bố ngày mai chuẩn bị tốt hết rồi.”
“Để brochure
ở chỗ tôi.” Tư Minh nói, “Đồng thời đưa giám đốc Tiêu một phần nhìn thử xem.”
Diệp Kính Huy gật đầu, cầm túi giấy đến văn phòng Tư Minh, Tiêu Dật và Lâm Phi Phi cũng cùng vào, hắn rút một ít trong xấp giấy đưa qua cho Tiêu Dật. Đột nhiên Tư Minh giựt mạnh xấp giấy trong tay hắn, ánh mắt nhoáng cái lạnh băng tới đỉnh điểm.
— Cả chồng brochure do in hỏng nên tỏa ra mùi mực hăng hắc, vả lại chỉ tuyền một màu xám ngắc.
“Sao lại thế này?” Tư Minh lạnh lùng hỏi.Rút thêm vài tờ nữa trong xấp giấy ra, mọi người mới phát hiện gần một nửa brochure đều bị dính lỗi này.
Đôi mày của Tư Minh nhíu chặt: “Cậu không kiểm tra qua?”
“Đây là loại thái độ gì vậy?” Bắt gặp bộ dáng không mấy nghiêm túc của hắn, mày Tư Minh càng nhăn chặt hơn, “Cậu tìm xưởng in nào?”
Diệp Kính Huy cười: “Ở khu Bắc thành, xưởng in ấn Lưu Hoa.”
“Không đủ một trăm tờ, cậu giao bọn họ in thế nào vậy?” Tư Minh nhìn Diệp Kính Huy, ánh mắt âm u hẳn đi, “Lúc gọi điện thoại cậu có dặn xấp tờ rơi này sử dụng cho việc gì không, dùng loại giấy nào, xác nhận chưa?” Tại sao số lượng trắng đen lại nhiều thế này.” Anh nói với ngữ điệu rất lạnh, tuy rằng dùng câu trần thuật nhưng lại khiến người ta sợ đến chết khiếp.
Tuy Diệp Kính Huy không nói lời nào nhưng trong lòng hắn cười hả hê lắm. Tại sao trắng đen lại nhiều á? Đương nhiên là tôi cố ý rồi. Tôi gọi bảo họ in một nửa có màu một nửa trắng đen mà, bằng không làm sao tôi nhân cơ hội hơn nửa đêm chạy tới xưởng in lần nữa, vờ bị cảm lạnh mới có cớ xin phép nghỉ ngày mai.
Tư Minh lạnh lùng nói: “Tự nhìn xem cậu in ra thứ gì đây? Sáng mai sẽ diễn ra lễ công bố, cậu định phát loại brochure khó coi này cho phóng viên và khách mời?”
Lâm Phi Phi nhỏ giọng thú tội: “Tôi. . . . . xưởng in là tôi giới thiệu cho A Huy, tôi không biết chỗ đó xảy ra vấn đề này. . . .”
“Không phải chuyện của cô.” Tư Minh lạnh giọng cắt ngang lời cô.
Lâm Phi Phi sợ tới mức rụt vai.
“Bộp” một tiếng, Tư Minh quẳng nửa xấp in hỏng vào thùng rác, ánh mắt lạnh lùng quét về phía Diệp Kính Huy, “Cậu làm việc kiểu gì vậy?”
“Tôi nào biết bọn họ in tệ như thế, chả nhẽ anh muốn tôi đích thân đến xưởng in đứng cạnh dàn máy giám sát?”
Đó là sự thật, tuy một nửa in màu một nửa trắng đen là Diệp Kính Huy yêu cầu, ai ngờ xấp có màu cũng nhạt thếch.
Diệp Kính Huy bật cười: “Màu xấu cũng đâu phải do tôi tẩy nhạt, anh mắng tôi có ích gì.”
“Còn định cãi lý?” Tư Minh hơi híp mắt lại, “Brochure này do cậu phụ trách, xảy ra vấn đề dĩ nhiên trách nhiệm thuộc về cậu.”
“Tôi biết rồi.”
Trông thấy Diệp Kính Huy vẫn giữ vẻ dửng dưng như trước, Tư Minh nổi cơn thịnh nộ: “Ngay cả việc nhỏ này cũng làm không xong, từ nay về sau làm bất kì cái gì phải báo cáo với tôi đầu tiên.”
Bầu không khí khó xử lặng lẽ giằng co một lúc lâu, thậm chí cả tiếng huyên náo trong giờ tan tầm của nhân viên bên ngoài văn phòng, nháy mắt cũng lặng ngắt như tờ.Tiêu Dật khụ một tiếng, xoay người đóng cửa lại rồi nói: “Hai vị. . . . .”
Diệp Kính Huy không nhìn Tiêu Dật, hắn cười: “Giám đốc Tư, tôi biết tâm trạng anh không tốt, cũng biết anh là giám đốc, việc gì cũng do anh tính toán, thân làm cấp dưới tôi phải nghe theo mệnh lệnh anh, không nên phản bác. Bất quá anh ấy bị đụng xe cũng không phải do tôi làm, tôi nghĩ mình không có nhiệm vụ trở thành đối tượng trút giận cho anh.”
“Cậu nói gì?” Tư Minh chau mày, ánh mắt hiện lên vẻ u ám.
Diệp Kính Huy nhìn qua nơi khác: “Sự cố hôm nay tôi sẽ xử lý, cam đoan đến sáng mai sẽ có đầy đủ, chỉ nhờ anh đừng để ‘tình cảm riêng tư’ thâm nhập quá sâu vào công tác.” Hắn lễ độ cúi chào anh, xoay người rồi vẫy tay, “Tạm biệt.”
Hắn nói xong thì không để ý đôi Tiêu – Lâm đang đưa mắt nhìn nhau, lạnh mặt đi mất.
Chờ Tiêu Dật và Lâm Phi Phi rời khỏi, Tư Minh mới nhếch nhẹ khóe môi, anh mỉm cười.
Rõ ràng bản thân sai mười mươi, đừng nói không biết hối cải mà còn bày ra dáng vẻ kiêu ngạo thiếu đánh, quả nhiên. . . . . rất giống phong cách người họ Diệp.
Chẳng biết cậu ta còn muốn giả vờ bao lâu, ôm cây đợi thỏ chờ cậu ta chủ động nhận tội xem ra cũng khá là gian nan.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]