Sự việc cũng không chấm dứt một cách đơn giản đến vậy.
Tư Minh không hề đưa Diệp Kính Huy ra khỏi quán bar, trái lại, anh xoay người kéo hắn vào thang máy.
Thang máy chạy thẳng lên tầng ba, Tư Minh dừng bước trước phòng 001, nhẹ nhàng gõ cửa.
Bên trong cánh cửa vang lên một giọng nói không mấy kiên nhẫn: “Tư tiên sinh, còn chuyện gì nữa?”
Tư Minh mỉm cười đẩy cửa ra, lại thấy ai đó vẫn đang khỏa thân nằm trên giường, “hắn” trông thấy cậu bạn đồng hành Lưu Huy của anh thì khẽ nhíu mày, nghiêng người dùng chăn bọc kín thân thể lại, lạnh lùng cất lời: “Lại gì nữa, Tư tiên sinh dẫn thêm người đến là muốn mời anh ta đứng ngoài quan sát sao? Hôm nay tôi mệt chết đi được, không có nhã hứng đó đâu.”
Tư Minh bình tĩnh trả lời: “Tôi giới thiệu một người bạn cho cậu.” Nói xong, anh ôm lấy bờ vai Lưu Huy, dùng ngón trỏ khẽ khàng nâng cằm hắn lên.
Người nằm trên giường nhác thấy gương mặt giống mình như hai giọt nước, trong nháy mắt cứng ngắc cơ thể hệt như vừa bị roi vung trúng.
Một lát sau, “hắn” mới lạnh mặt nói: “Tư tiên sinh, đây là ý gì?”
Liếc thấy “Lưu Huy” say như hũ chìm đang mơ mơ màng màng ngủ trên tay mình, Tư Minh mỉm cười giải thích: “Bạn tôi bảo cậu ta có một người anh song sinh thất lạc nhiều năm trước, tôi thấy cả hai rất giống nhau nên mới dẫn cậu ta đến đây cho cậu xem thử.”Người thanh niên kia cơ hồ bị giật mình, một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-tra-thu-cong-bang/2061963/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.