Mặt trời lặn một màu đỏ như máu, nhuộm thắm một vùng tựa đất huyết hoa nở rộ. Trịnh Hiểu đứng cạnh cửa sổ ngắm nhìn ánh tà dương dần khuất sau dãy núi trước mặt.
Mấy ngày liên tiếp trôi qua lại không thấy giáo chủ đến tìm, hắn nhìn mặt trời xong lại quay ra đi tới đi lui trong phòng, thật sự là không muốn ở nơi này thêm ngày nào nữa. Hắn quyết định, dù trong người có cổ trùng cũng phải trốn khỏi đây, bất quá chết nơi nào cũng được, tối nhất là về đến Thanh Vân phái trả nốt cái xác này về chỗ cũ rồi an tâm mà ra đi. Không thẹn với lòng lại giữ được lời hứa với Bạch Vô Ảnh là đã yên tâm. Trịnh Hiểu siết chặt nắm tay.
“Quyết định vậy đi.”
Hắn xoay người bước ra vừa định mở cửa, lại có người bên ngoài vừa gõ cửa vừa gọi.
“Bạch công tử, Bạch công tử...”
Trịnh Hiểu mở cửa nhìn một cái liền lạnh giọng, vì người đến là Hắc Ưng.
“Hôm nay không tự ý đẩy cửa tiến vào nữa sao?... Ngươi là đến có chuyện gì?”
Hắc Ưng thần sắc hoà hoãn hơn lúc trước, không muốn làm trái ý giáo chủ mà chấp nhất với người này, nhưng tức giận trong lòng vẫn đang đấu đá lung tung, muốn tìm tên này phát tiết nhưng lại cố gắng nén xuống vì bản thân đang phụng lệnh hành sự. Hắc Ưng sống lưng thẳng tắp nhìn Trịnh Hiểu chắp tay thành quyền.
“Bạch công tử, giáo chủ cho mời ngươi đến thư phòng.”
Trịnh Hiểu nhìn Hắc Ưng cung kính lại có chút không quen, nên cũng nhẹ giọng.
“Giáo chủ mời ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-ton-xinh-dep-muon-giet-ta/1719428/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.