Trịnh Hiểu quay về phòng thì đã có hai nô bộc đang dọn dẹp phòng ngủ, còn mang đến bữa tối cho hắn. Ở đây ăn mặc ngủ nghỉ đều không có gì phàn nàn, giáo chủ đối với hắn thật sự là không tệ. Nhưng nhớ đến người đang bị giam giữ và bị ngược đãi trong biệt viện cũ nát kia trong lòng lại có chút chán ghét nơi này. Hắn định hỏi nô bộc về người trong biệt viện nhưng sợ lại gây cho người kia phiền phức nên không truy vấn hành tung của y nữa. Hắn cũng không biết những ngày này giáo chủ cùng tên Hắc Ưng kia tại sao không đến làm phiền mình, chắc có lẽ trong ma giáo có sự vụ cần giải quyết nên không rãnh quan tâm đến hắn, thế cũng tốt, ít ra hắn có thể dưỡng tốt thân thể chờ ngày thành hình tra tấn.
Chạng vạng ngày kế tiếp. Trịnh Hiểu trở mình một phát từ trên giường ngồi dậy, nhu nhu mắt, ngơ ngác nhìn ánh mặt trời đang dần ảm đạm, hồi lâu sau mới nhận rõ được thời gian hiện tại, còn có chút kinh ngạc, chỉ cảm thấy thời điểm bản thân nằm xuống chính là vào giữa trưa, như thế nào vừa mở mắt ra lại hoàng hôn vừa tấc. Hắn nhìn lên bàn thấy thức ăn đã được mang đến từ lâu kìm lòng không đậu nhớ tới người nọ trong biệt viện cũ kỷ kia. Trịnh Hiểu bước đến bàn lấy ít thức ăn dùng giấy gói lại nhét vào ngực.
Đứng trước biệt viện Trịnh Hiểu đưa tay lên gõ gõ, ngọn đèn quang mang bập bềnh mờ nhạt yếu ớt xuyên qua khe hở. Hắn lại nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-ton-xinh-dep-muon-giet-ta/1719425/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.