Khi Bạch Vô Ảnh tỉnh lại liền chạy khắp Thanh Vân phái tìm Trịnh Hiểu, y sợ hắn bị người trong Thanh Vân phái giam giữ nhưng đi đến phòng giam thì không thấy người đâu. Y liền ngự kiếm bay đến An Lạc Cư hỏi thăm thì nghe Liễu Ngọc Phong thuật lại ngọn nguồn sự tình.
“Sau khi Bạch sư huynh bị Yến… Hắn đánh bất tỉnh không lâu sau liền xảy ra cháy lớn ở tàng thư các, mọi người chạy đi dập lửa, đột nhiên có rất nhiều khói đen bay đến bao lấy thân thể hắn, các vị trưởng lão muốn bắt hắn lại cũng không bắt được.” Liễu Ngọc Phong thở dài nói.
“Có khi nào hắn bị phản phệ không?”
Bạch Vô Ảnh lắc đầu, “Không thể, hắn không đoạt xá, phần hồn phách của hắn không cường đại để cưỡng ép chiếm lấy thân thể của yến Thanh, khi hắn nhập hồn, thân xác đó đã trống rỗng không thể có chuyện phản phệ được. Hắn có thể bị người khác bắt đi.”
Liễu Ngọc Phong khó hiểu, “Hắn ở nơi này còn có thể gây thù với ai mà lại bị bắt đi?”
Bạch Vô Ảnh cúi đầu, “Là ta hại hắn, ta cứ nghĩ Quỷ Ảnh Thiên Biến đã thất truyền từ lâu sẽ không ai có thể nhận ra nên mới dạy cho hắn… Là ta hại hắn.”
Bạch Vô Ảnh hai mắt đẫm lệ mông lung, ký ức tựa hồ quay về trở lại cái ngày y nhìn thấy Yến Thanh tỉnh lại, ánh mắt mơ hồ nhìn y như với được niềm tin một lần nữa sống lại, bàn tay muốn chạm vào y.
“Ta tự tử chết.”
Bốn từ này khiến y suy nghĩ rất lâu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-ton-xinh-dep-muon-giet-ta/1719423/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.