Bạch Vô Ảnh lạnh lùng đi phía trước Trịnh Hiểu lẽo đẽo theo sau lưng. Thỉnh thoảng Bạch Vô Ảnh sẽ quay đầu nhìn biểu cảm sống không còn gì nuối tiếc của Trịnh Hiểu, không khỏi trong lòng muốn bật cười nhưng lại cố nén xuống mà làm mặt lạnh, dù gì thì bản thân y đối với hắn là có lỗi trước, lần này muốn dẫn hắn xuống phố mua ít bộ y phục, ba năm qua y phục của Yến Thanh đã quá cũ rồi, cũng xem như xin lỗi hắn.
Đi một hồi Trịnh Hiểu nhìn quanh mới phát hiện đây không phải là đường về Nhã Trúc, tuy hắn mới đến có mấy ngày nhưng đường qua rừng trúc hay từ Thanh Vân phái về nếu đã đi qua một lần hắn đều nhớ rõ, nhưng con đường này hắn chưa đi qua, trong rất lạ mắt. Trịnh Hiểu liền đi nhanh đến gần Bạch Vô Ảnh, hỏi.
“Sư tôn chúng ta không về Nhã Trúc sao?”
“Ra thị trấn.”
“Ra thị trấn?” Trịnh Hiểu vừa nghe xong liền cao hứng vô cùng, hắn rất muốn biết thời cổ đại con người sinh sống thế nào. Còn có rất nhiều món ăn chỉ biết qua phim truyền hình chứ chưa trông thấy ngoài đời thật bao giờ.
Đi không bao lâu đã ra đến thị trấn, con phố này tấp nập người qua lại, bán buôn sầm uất, sinh ý rất tốt. Trịnh Hiểu như đứa trẻ lần đầu được mẹ dẫn đi chợ, hết nhắm cái này lại nhìn cái kia, sờ sờ ngửi ngửi, cả đường không ngừng lải nhải bên tai Bạch Vô Ảnh, nhưng không biết tại sao y không thấy phiền mà mỗi khi Trịnh Hiểu chỉ một đồ vật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-ton-xinh-dep-muon-giet-ta/1719412/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.