Đúng là ngươi nhìn vực thẳm thế nào thì nó cũng sẽ nhìn ngươi như thế ấy. Bạch Vô Ảnh, ngươi nghĩ ta là người xấu xa muốn quỷ sinh hồn của đệ tử ngươi, chỉ vì ta cầm túi gấm có chứa hồn phách của Yến Thanh sao? Chỉ có vậy đã đánh ta một chưởng quất ta một roi đau thấy ông bà ông giải. Được lắm, ông đây sẽ cho Bạch Cốt Tinh ngươi biết thế nào là đau thấu tâm can, có miệng không thể nói.
Trịnh Hiểu bước ra ngoài cong khoé miệng cười lộ ra hàm răng vì dính máu mà nhuộm hồng, nụ cười của hắn khiến cho người ta lạnh lẽo đến tận xương. Cả cuộc đời hắn chưa từng muốn hại ai hay làm bất cứ chuyện xấu gì ảnh hưởng đến người khác. Nhưng hết lần này đến lần khác bị lừa gạt bị chèn ép đến mức không thở nổi sống dỡ chết dỡ, hắn còn nương tay thì hắn còn tệ hơn súc sinh. Lúc này khuôn mặt băng sương mưa tuyết của thiếu niên bắt đầu sáng lạng hẳng lên ví như máu thịt quanh thân đều được nhen lửa, núi gầm biển thét bốt lên trong lòng, sung sướng giống như sóng thần trong chớp mắt đánh tới trái tim, đau đớn cùng ngọt ngào.
Bạch Vô Ảnh, ta thử xem ngươi có tiếp tục đánh ta được nữa không.
Trịnh Hiển đi một đoạn qua hành lang sương phòng, hắn dừng lại nhìn về phía sân rộng, có mùi hương hoa cỏ bay đến, bỗng nhiên nhìn thấy dưới một gốc đại thụ cạnh hồ sen có bóng lưng gầy gò đang tựa vào thân cây, toàn thân từ trên xuống dưới không chỗ nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-ton-xinh-dep-muon-giet-ta/1719410/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.