Đúng là ngươi nhìn vực thẳm thế nào thì nó cũng sẽ nhìn ngươi như thế ấy. Bạch Vô Ảnh, ngươi nghĩ ta là người xấu xa muốn quỷ sinh hồn của đệ tử ngươi, chỉ vì ta cầm túi gấm có chứa hồn phách của Yến Thanh sao? Chỉ có vậy đã đánh ta một chưởng quất ta một roi đau thấy ông bà ông giải. Được lắm, ông đây sẽ cho Bạch Cốt Tinh ngươi biết thế nào là đau thấu tâm can, có miệng không thể nói. Trịnh Hiểu bước ra ngoài cong khoé miệng cười lộ ra hàm răng vì dính máu mà nhuộm hồng, nụ cười của hắn khiến cho người ta lạnh lẽo đến tận xương. Cả cuộc đời hắn chưa từng muốn hại ai hay làm bất cứ chuyện xấu gì ảnh hưởng đến người khác. Nhưng hết lần này đến lần khác bị lừa gạt bị chèn ép đến mức không thở nổi sống dỡ chết dỡ, hắn còn nương tay thì hắn còn tệ hơn súc sinh. Lúc này khuôn mặt băng sương mưa tuyết của thiếu niên bắt đầu sáng lạng hẳng lên ví như máu thịt quanh thân đều được nhen lửa, núi gầm biển thét bốt lên trong lòng, sung sướng giống như sóng thần trong chớp mắt đánh tới trái tim, đau đớn cùng ngọt ngào. Bạch Vô Ảnh, ta thử xem ngươi có tiếp tục đánh ta được nữa không. Trịnh Hiển đi một đoạn qua hành lang sương phòng, hắn dừng lại nhìn về phía sân rộng, có mùi hương hoa cỏ bay đến, bỗng nhiên nhìn thấy dưới một gốc đại thụ cạnh hồ sen có bóng lưng gầy gò đang tựa vào thân cây, toàn thân từ trên xuống dưới không chỗ nào là không mềm mại dịu dàng. “Là tiểu sư muội.” Hắn nhếch miệng cười bước nhanh đến gọi. “A Nguyệt.” Liễu Nguyệt nghe có người gọi mình liền quay đầu lại nhìn thấy Trịnh Hiểu liền mỉm cười vui mừng, sau đó sợ hãi khi nhìn thấy máu trên người hắn. “Yếu sư huynh… Huynh làm sau máu nhuộm đầy người như thế này? Huynh là bị thương ở đâu?” Nàng lấy khăn tay lau khoé miệng cho hắn, Trịnh Hiểu cười cười. “Ta không sao, lúc nãy muốn ra ngoài tản bộ nhưng vì thân thể đã lâu không hoạt động, đứng lên bị choáng váng nên té ngã thôi, không có gì đáng ngại.” “Yến sư huynh, huynh nhớ lần sau phải cẩn thận đó.” Trịnh Hiểu đưa tay gải gải cầm, “Ta nhớ rồi, mà sư muội sao lại đứng đây một mình.” Liễu Nguyệt thở dài nhìn hắn,“Sư huynh thật không nhớ gì sao?” Trình Hiểu lắc đầu, “Ta thật không nhớ.”
“Nơi này ba năm trước huynh và muội đã cùng nhau thề ướt, bạch thủ giai lão bên nhau bạc đầu… Huynh nói sẽ thưa chuyện cùng sư tôn và chưởng môn sư bá cho chúng ta kết thành đạo lữ, nhưng chưa kịp nói thì... ” Trịnh Hiểu bối rối,“Thật sự có chuyện đó?” Liễu Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu, “Huynh còn tặng muội tính vật định tình.” Nàng lấy xuống chiếc trâm ngọc cài trên tóc đưa cho Trịnh Hiểu, hắn nhìn cây trâm trên tay mà hoang mang. Nếu như lời nàng nói là đúng thì giữa Yến Thanh và Bạch Cốt Tinh đơn giản chỉ là tình sư đồ, là do Bạch Cốt Tinh yêu đơn phương mà Yến Thanh không hề hay biết, vậy chuyện Yến Thanh và Liễu Nguyệt yêu nhau Bạch Cốt Tinh có biết hay không? Hắn đột nhiên mỉm cười lắc đầu. Bạch Cốt Tinh a, là ngươi tự mình đa tình rồi, đúng là đáng thương, còn cùng người kia bế quan ba năm bồi hắn, đúng là… “Yến sư huynh...” Trịnh Hiểu thu lại tâm tình thở dài nhìn Liễu Nguyện. “Thật xin lỗi, ta không nhớ được gì, muội cho ta thời gian, nếu giữa chúng ta là duyên là nợ chắc chắn dù có sơn cùng địa tận cuối cùng rồi ta sẽ nhớ ra muội, chúng ta lại có thể như trước kia mà ở bên nhau, ta tin là như vậy.” Liễu Nguyệt mỉm cười dịu dàng, “Muội biết rồi, muội sẽ đợi huynh nhớ ra muội.” Dừng một chút nàng nhìn hắn nói: “Sư huynh, muội nghĩ huynh nên đi tắm rửa trước, nếu không lỡ có người nhìn thấy sẽ doạ họ sợ.” Trịnh Hiểu gật đầu,”Lúc nảy ta định tìm nơi tắm rửa thay y phục, nhưng đi một vòng mà chẳng biết nơi nào.” Liễu Nguyệt chỉ tay xuống hồ sen bên cạnh, “Yếu sư huynh, hay huynh thay y phục ra rồi xuống hồ tắm đi, muội sẽ đi lấy cho huynh bộ khác để thay.” Trịnh Hiểu nhìn hồ sen hỏi, “Ở đây tắm được sao?” Liễu Nguyệt cười dịu dàng, “Được chứ, sau hậu viện này ngày thường vẫn có đệ tử ra đây tắm rửa giặt quần áo, hôm nay bọn họ phải lên núi hái dược nên không có ai đến tắm, huynh cứ tự nhiên, để muội đi lấy y phục mang đến cho huynh.”
Trịnh Hiểu mỉm cười, “Cám ơn muội, a Nguyện, ở đây muội là người tốt nhất với ta.” Hắn vương tay cầm trâm ngọc nhẹ nhàng cày lên tóc nàng, Liễu Nguyệt hai má ửng hồng cúi đầu ngượng ngùng. ”Muội đi đây, huynh từ từ tắm nhé.” Liễu Nguyệt thẹn thùng mỉm cười rời đi, Trịnh Hiểu vấn mái tóc dài lên, chậm rãi cởi đồ để sang một bên, sau đó khoan thai bước xuống nước. Nước hồ lành lạnh cực kỳ thoải mái, mới ngâm có một lát mà cơ thể đã dần tỉnh táo, đau đớn giảm đi rất nhiều, gân mạch trong người cũng được khơi thông. Xem ra thân xác này trước kia rất chăm chỉ luyện tập nên hình trái phải trước sau Trịnh Hiểu cảm thấy cực kỳ hài lòng mà nâng tay xoa xoa bụng. “Wao, bụng sáu múi nữa này, thích thật.” Sao đó lại ảo não đánh một cái thật mạnh vào mặt nước. “Tốt thì sao cuối cùng cũng không phải của mình… Bạch Cốt Tinh xấu xa… Nhưng cũng thật tội cho ngươi, yêu đơn phương đã rất khổ sỡ rồi mà người đó lại là đồ đệ của mình nữa, ay...” Trong đầu Trịnh Hiểu lại ẩn hiện khuôn mặt lạnh lùng đầy kiên cường của Bạch Vô Ảnh, hắn thở dài. Đột nhiên suy nghĩ đến điều gì đó liền vỗ tay cái bóp. “Đúng rồi, sao mình không vận dụng khí lực thử xem trong cơ thể này mạnh đến mức nào, biết người biết ta trăm trận trăm thắng.” Thế Là Trịnh Hiểu đứng trong làng nước lạnh nhắm hai mắt lại bắt đầu vận khí. Chưa đầy một khắc, trong người hắn bỗng ồ ạt xuất hiện một luồng chân khí, đây là hiện tượng trước đây chưa bao giờ có bao giờ. Trịnh Hiểu mừng rỡ, dẫn dắt luồng chân khí lưu chuyển đến lòng bàn tay xuất ra một chưởng đánh thẳng vào gốc đại thụ gần đó, quả nhiên một chưởng này của hắn đánh gãy luôn thân cây cách đó không xa ngã xuống một cái rầm. Trịnh Hiểu trợn mắt hưng phấn tột độ, ôi trời ơi lợi hại thật. Hắn từ trước đến nay có thể nói là trói gà không chặt mà hiện tại lại đánh gãy luôn một cây cổ thụ, đúng là quá siêu luôn, nếu hắn ở hiện tại có linh lực như thế chắc chắn sẽ trở thành siêu anh hùng được người người ngưỡng mộ. Trịnh Hiểu bị suy nghĩ này làm phần khích vô cùng, hắn không yếu ớt hắn rất mạnh đó nha. Trịnh Hiểu rất nhanh lại muốn thử một lần nữa, hắn tiếp tục vận linh lực nhưng lúc này có hơi vội vàng, thay vì xuất ra lòng bàn tay như lúc nảy thì hắn lại muốn lần này mạnh hơn xem thử uy lực có thể khủng khiếp đến mức độ nào. Có điều, luồng chân khí không hề có xu hướng chậm lại để hắn xuất ra, mà ngày càng mãnh liệt hơn, Trịnh Hiểu đã có hơi mất khống chế. Nhưng đây là lần đầu tiên cảm nhận được chân khí dồi dào thế này, há có thể dễ dàng bỏ qua. Thế là hắn bất chấp nguy cơ, tiếp tục dẫn dắt chân khí. Sự thật chứng minh thân thể này rất mạnh, chỉ giây lát sau, chân khí trong cơ thể trở nên hỗn loạn, va chạm tứ tung trong kinh mạch. Trịnh Hiểu đau đớn kêu một tiếng không ổn, có điều lúc này đã quá muộn rồi. Hắn gục đầu xuống, lồng ngực nặng nề nâng lên hạ xuống mấy lần. Đến khi mở mắt ra, tròng trắng mắt đã bị nhuộm thành một màu đỏ tươi, ánh nhìn không có tiêu cự, trông cứ như một con rối vô hồn. Đây là dấu hiệu của tẩu hỏa nhập ma. Từ phía bên kia bờ hồ có người đi đến, Liễu Ngọc Phong đang đi về phía có nhiều sen nở nhất, tình cờ chứng kiến một màn tẩu hỏa nhập ma rất nhanh y nhảy xuống hồ. Hai bàn tay đặt lên vai Trịnh Hiểu, bàn tay Liễu Ngọc Phong nội lực dồi dào ép lại luồng chân khí đang phát động trong người hắn, tay chân Trịnh Hiểu lập tức mềm nhũn ra, chân khí trong người như bị ai rút cạn đi, hắn xụi lơ, lảo đảo muốn ngã trong làn nước lạnh, nhưng một cánh tay đã kịp bắt lấy hắn, ôm cả người vào lòng. Bế cả người lên bờ trong mê man, Liễu Ngọc Phong để Trịnh Hiểu nằm xuống rồi lấy y phục quấn người hắn lại một lần nữa bế lên, vận khinh công bay đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]