Thời gian thấm thoát trôi. Nháy mắt một cái, đã là giờ thìn(*) sớm hôm sau.
(*khoảng từ 7 - 9 giờ sáng)
Tảng sáng tiết trời vào đông rất lạnh. Vô Ưu cuộn tròn cả người ngủ nướng trong chăn cảm thấy còn chưa đủ ấm, đã bị Dã Tử Anh đứng cạnh đầu giường, thô bạo xốc chăn dựng hắn dậy. Tất cả các động tác của người này đều nhanh gọn dứt khoát, mà Vô Ưu vẫn chưa thoát khỏi việc bị cơn buồn ngủ kéo trùng hai hàng mi dài thanh tú, không tránh được ấm ức phồng má, hốc mắt ngân ngấn nước nhìn y.
Hắn muốn chống chế để được ngủ thêm đấy, có làm sao?!
Dã Tử Anh không nhắc lại hai lần, trực tiếp đánh thẳng: "Ra khỏi chăn hoặc để ngươi ở đây, ta đi trước."
Nghe được cảnh báo vang lên, Hắc Huyết Thái Tử liền tức thì giật mình tỉnh giấc. Vô cùng hiệu quả.
Xem tình hình giống như Dã Tử Anh vẫn còn rất để bụng chuyện tối qua bị hắn chọc ghẹo. Mà hắn cũng không thể mạo hiểm cãi ngang với người này, đành lấy đại cục làm trọng, rón rén hạ giọng: "Ơ...khoan! Ta ra, ra ngay..."
Vốn dĩ bình thường Dã Tử Anh là người sống rất có quy tắc, đều ngủ giờ tí và dậy giờ mão(*). Hôm nay đã cố nán lại một chút chờ tiểu tử kia, ai ngờ chờ đến gần quá giờ thìn y vẫn nghe tiếng ngáy của hắn vang dội trong phòng. Nhịn không được thở dài bất lực.
(*giờ tí từ 21 - 1 giờ đêm, giờ mão từ 5 - 7 giờ sáng)
Hai người sửa soạn hành trang chốc lát rồi đi xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-ton-xin-hay-nhan-ta-lam-do-de/278055/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.