🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Nếu Tống Thanh Vân có thể nói ra, mọi thứ cũng sẽ không biến thành xui xẻo như vậy, đáng tiếc, bất luận trong lòng hắn biết rõ giờ phút này nên nói cái gì, làm cái gì, nhưng đầu óc lại hoàn toàn không thể dùng.
Thậm chí, sẽ còn theo chiều hướng ngược lại, giống như ngựa hoang bị trĩ, chạy như điên.
Vào lúc Tống Thanh Vân chết ngất đi, hắn chỉ biết, mình, hoàn toàn xong rồi!
Quân Mặc sắp đặt bí mật ma đạo hai năm, cũng không phải đơn thuần để chơi đùa.
Những thủ đoạn ma đạo mà Quân Mặc biết được, nhiều đến mức ngay cả thủ hạ của hắn cũng sợ nổi da gà. Chẳng qua là một Tống Thanh Vân bị phế đi tu vi, thậm chí không cần hắn hao phí tu vi cũng có thể khống chế.
Chấp pháp đường, Huyền Thiên Điện, Lý Thuần Phong, bọn họ muốn khống chế Huyền Chân tông, muốn mượn Lâm Tiêu và mình đả kích Mạnh Thanh Vân, nhưng đối với Quân Mặc hắn mà nói, tại sao không để bọn họ nếm thử một pha phản công hoàn mỹ chứ?
Nằm gai nếm mật* lâu như thế, sư tôn bị tuỳ tiện hãm hại như thế, hắn đã sớm để mắt đến bọn họ, muốn đem bọn họ ninh nhừ lâu lắm rồi.
*chịu đựng mọi gian truân vất vả
Không ai biết Quân Mặc vừa làm chuyện hung tàn như vậy, đánh chết bọn họ, bọn họ cũng sẽ không nghĩ đến, người trẻ tuổi thoạt nhìn ôn nhu suất khí, tươi cười dương quang, lại chính là kẻ gần đây đang giấu tài, ngẫu nhiên lộ ra một chút thực lực, ngay cả chính ma đạo cũng sợ thủ lĩnh mới của thế lực thần bí tên là Mặc tông.
“Ngươi làm gì đó?” Lâm Tiêu nghiêng đầu nhìn về phía người trẻ tuổi đuổi kịp bên cạnh, giọng nói ung dung.
Quân Mặc ôn hòa mỉm cười: “Không có gì, chỉ là giáo huấn những kẻ dám hãm hại sư tôn một chút.”
Lâm Tiêu thản nhiên liếc mắt nhìn hắn, trong ánh mắt thanh lãnh hiện lên ấm áp: “Cẩn thận chút.”
Quân Mặc lộ ra nụ cười sạch sẽ nhu thuận: “Ân, đồ nhi đều nghe sư tôn.”
Mạt Tiểu Bạch sắp bị chói mù mắt bên cạnh: …
Cho nên nói, hẳn là cảm tạ tốc độ ra tay của hai người, mặc dù bọn người Mạnh Thanh Vân nóng lòng bảo vệ sư đệ cũng chưa tới, càng không cần nói đến đám chấp pháp đường tự cho là nắm chắc phần thắng đó.
Khi ba người Lâm Tiêu đi tới thí luyện động, đệ tử thủ vệ chặn ba người, đệ tử bên phải sắc mặt âm trầm cao thấp đánh giá Lâm Tiêu một phen, cau mày nói: “Thí luyện động tạm thời đóng cửa, ai kêu các ngươi tới nơi này?!”
Lâm Tiêu nói: “Đương nhiên, là ta tự gọi mình tới nơi này.”
Đệ tử kia ngẩn ngơ, còn muốn nói gì nữa, Lâm Tiêu cũng đã đưa tay, đầu ngón tay búng nhẹ, một tia hồ quang màu đen bắn ra, soạt một chút liền nhảy vào đầu đệ tử âm trầm kia.
Người nọ thậm chí kêu thảm thiết cũng chưa kịp phát ra, liền phịch một tiếng ngã trên mặt đất.
“Ngươi, các ngươi cũng dám ở Huyền Chân tông giết người?! Ngươi là ma tu?!” Một đệ tử khác thét to: “Người tới a! Đến…”
Hắn thét chói tai, bị Mạt Tiểu Bạch một quyền xuyên qua bụng mà triệt để dừng lại, không còn phát ra tiếng.
Quân Mặc hơi nhướng mày, không động.
Mạt Tiểu Bạch mím môi, quay đầu nhìn về phía Quân Mặc: “Đại sư huynh…”
Quân Mặc nhìn hung ác và hận ý nơi đáy mắt Mạt Tiểu Bạch, cùng với cảm xúc đau lòng xen lẫn hối hận, vẻ mặt ngưng trầm vài phần, hắn suy nghĩ một chút, vươn tay, lòng bàn tay xuất hiện một thanh huyền thiết kiếm trước kia lấy được: “Cho ngươi.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn luôn không biểu tình của Mạt Tiểu Bạch lộ ra tươi cười nhàn nhạt, cảm kích mà lấy kiếm, sau đó đột nhiên vung lên, trực tiếp lấy đầu tên đệ tử ngất đi kia.
Mạt Tiểu Bạch làm xong hết thảy, mới quỳ gối trước mặt Lâm Tiêu: “Xin sư tôn tha thứ, hai người kia, đã từng không chỉ một lần sỉ nhục sư thúc, ta…”
Lâm Tiêu ân một tiếng, đưa tay muốn kéo Mạt Tiểu Bạch lên, lại bị Quân Mặc giành trước, Lâm Tiêu sau khi trừng mắt cảnh cáo nhìn Quân Mặc một cái, mới nói: “Ngươi làm rất tốt.”
Tri ân báo đáp, ân oán phân minh, mới là người có chân tâm.
Mạt Tiểu Bạch hung hăng gật đầu: “Cám ơn sư tôn!” Hắn quay đầu nhìn về phía thí luyện động, đáy mắt hiện lên một tia kiên định: “Cầu sư tôn để ta đi vào, ta muốn, tự mình đón sư thúc ra.”
Thời điểm Mạt Tiểu Bạch tận mắt nhìn thấy Sở Thu đi vào có bao nhiêu thống khổ, trong đáy lòng muốn tự mình đem người mang ra, đáng tiếc hắn còn quá yếu ớt, thậm chí giết chết chính mình cũng không thể đem người ra.
Quân Mặc nói: “Ngươi bất quá trúc cơ.”
Mạt Tiểu Bạch cả người chấn động, tay nắm chặt chuôi kiếm: “Ta sẽ càng cố gắng!” Cố gắng làm cho mình mạnh mẽ, không liên lụy bất luận kẻ nào! Cố gắng làm cho mình biến thành như Đại sư huynh, không những che chở cho người muốn bảo hộ, còn có thể giết hết những người dám ngăn trở mình!
Quân Mặc mỉm cười, đưa tay xoa nhẹ đầu Mạt Tiểu Bạch, quay đầu nhìn về phía Lâm Tiêu: “Sư tôn, mang theo hắn cũng tốt, ngộ nhỡ Sở sư thúc không đi ra, chúng ta có thể dùng nhóc con này uy hiếp.”
Lâm Tiêu trong lòng ha hả một tiếng, thấy thứ này tựa hồ mong muốn làm Mạt Tiểu Bạch hắc hóa vài phần, không khỏi mặc niệm vì Sở Thu: “Đi thôi.”
Nụ cười của Quân Mặc càng dày đặc vài phần, hắn phát hiện, sư tôn mặc dù không có thói quen, thậm chí phòng bị hắn thân cận, nhưng vẫn đối với hắn dung túng trước sau như một, thậm chí so với trước kia còn nồng hậu thêm vài phần.
Thật tốt, sư tôn cũng có lúc nghịch ngợm như vậy.
Quân Mặc cười cười, ánh mắt rơi vào cảnh tượng chung quanh.
Đây không phải là lần đầu tiên Quân Mặc tới thí luyện động, bất quá cũng là lần đầu tiên ở đời này. Đời trước, Thanh Tiêu chân nhân xấu xa kia vì làm cho mình cảm thấy hắn đối với mình tốt, liền mang theo mình tới mấy lần.
Vào thí luyện động không phải không có hạn chế, mặc dù lúc ấy với quyền của người nọ, cũng bất quá là một tháng tiến vào một lần thôi, mà người nọ toàn bộ đều nhường cho mình.
Quân Mặc lúc ấy cho rằng người nọ là thỏa mãn tâm nguyện biến cường của mình, cho nên mới tốt với mình như vậy, cho nên luôn luôn cả người thương tích đi ra, cũng chưa hề sinh ra oán hận.
Cho đến khi Hiên Viên Triệt đi vào, trong lúc vô tình hắn nghe được Hiên Viên Triệt cùng Lâm Thanh Thanh đối thoại, mới rốt cuộc biết, đãi ngộ của hai người, căn bản không đồng dạng.
Huyễn thú trong bí cảnh căn bản sẽ không xuất hiện nhiều, thậm chí tại tầng thứ nhất, tầng thứ hai, loại địa phương này bình thường sẽ sinh ra thú triều nhỏ, nhiều lần đều làm hắn suýt chết, nhiều lần làm hắn cảm thấy sư tôn cứu mình lúc ấy giống như thần thánh, nhưng chân tướng trên thực tế là —— những thú triều đó căn bản là người nọ cố ý dẫn tới, vì muốn bức ra lá bài tẩy của mình, cùng với làm cho mình đối với người nọ quyết một lòng.
Đáng tiếc, mình lúc ấy thật là rất ngu xuẩn…
Quân Mặc mỉm cười, con ngươi lạnh như băng mang theo vài phần hắc hồng, chỉ có thời điểm nhìn về phía Lâm Tiêu, mới có thể mang lên độ ấm. Hắn bước nhanh tới bên người Lâm Tiêu, đưa tay cùng mười ngón tay của người kia giao nhau, dường như chỉ có như vậy, mới có thể làm hắc ám ở đáy lòng hắn không đem cả người hắn cắn nuốt.
Lâm Tiêu tùy hắn nắm, thậm chí còn nắm lại —— bởi vì linh hồn hai người dung hợp, chỉ cần tinh thần Quân Mặc có dao động, Lâm Tiêu đều có thể cảm giác được.
Vui, giận, đau, mừng, chua, ngọt, đắng, cay, nhân sinh không ngoài như thế.
“Chờ cứu Sở sư thúc ra, chúng ta trở về đỉnh Thanh Kính sao?” Quân Mặc hỏi.
Lâm Tiêu suy nghĩ, lắc đầu: “Đi Tàng Kiếm Phong.”
Tàng Kiếm Phong hiện giờ chính là đại bản doanh của mọi người, đỉnh Thanh Kính vì Lâm Tiêu không trở về, đại bộ phận cũng đã dời đi.
Bản thân Lâm Tiêu đối với đỉnh Thanh Kính cũng không có lòng trung thành, huống chi nếu Lâm Tiêu biết đó là nơi bắt đầu phần lớn ác mộng của Quân Mặc, lại thế nào còn lựa chọn trả lời là nơi đó?
Cho nên, đi Tàng Kiếm Phong.
“Được.” Quân Mặc cười gật đầu, ôn thanh nói: “Sư tôn còn nhớ sơn cốc dưới Tĩnh Tư Nhai? Cách nơi đó không xa, có một thành trấn nhỏ, đồ nhi ở nơi đó đặt mua một trang viên, chờ sự tình sáng tỏ, chúng ta đi nơi đó, được không?”
Lâm Tiêu có chút đăm chiêu nhìn về phía Quân Mặc, chỉ thấy thời điểm Quân Mặc nhắc tới trấn nhỏ kia, cả người đều ấm áp dào dạt, hạnh phúc giống như muốn bay lên, thậm chí sát khí trên người như đều bị tinh lọc, tan biến sạch sẽ.
Lâm Tiêu nhớ rõ trấn nhỏ kia, là chỗ mình dưỡng thương sau khi từ trong cốc ra ngoài, đợi một thời gian, cũng chính ở nơi đó. Hắn mới nhớ rõ thế giới này và của mình trước kia không giống nhau, hắn mới hiểu được, đau đớn khi bị cắt chân, cũng không thật sự tồn tại…
Lúc ấy không phát hiện, hiện tại ngẫm lại, tựa hồ thứ này chính là từ thời điểm kia bắt đầu, có chút không giống?
Nhìn thần sắc Quân Mặc chờ mong đến cực điểm, Lâm Tiêu nghiêm túc mà gật đầu tỏ vẻ đồng ý, quả nhiên nhìn thấy người này cả người đều sáng lên, ấm áp dào dạt như thái dương.
Tâm tình của Lâm Tiêu cũng tốt theo, cầm lại tay Quân Mặc, rồi mới không nhanh không chậm đưa tay, đỡ một mũi tên nhằm phía Mạt Tiểu Bạch, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía một lùm cây râm rạp cao lớn.
Nơi này đã là tầng thứ ba, với năng lực của Sở Thu sau khi bị phong bế tu vi, tầng ba này là điểm tới hạn, nếu Sở Thu muốn nghỉ ngơi và hồi phục, nơi có thể nhất, chính là tầng ba.
Hai tầng trước từng có dấu vết chiến đấu, bất luận là Quân Mặc hay Lâm Tiêu, thậm chí là Mạt Tiểu Bạch, kỳ thật ngay từ đầu tiến vào thí luyện động cũng cảm giác được  —— trong thí luyện động này, ngoại trừ Sở Thu cùng bọn họ, còn có người khác!
Bọn họ cơ hồ không cần nghĩ cũng đoán được, hết thảy, cùng chấp pháp đường không thoát khỏi liên quan.
Quả nhiên, mấy người Mạnh Thanh Vân tình huống có chút không xong, thế nên mặc dù có lão tổ tông lên tiếng, chấp pháp đường vẫn dám phái người tiến vào ám sát Sở Thu.
Quả nhiên là… tìm đường chết đến cực điểm!
Lâm Tiêu mắt lạnh nhìn mũi tên màu đen bị kiếm khí hút vào, thân kiếm đột nhiên chấn động, chỉ nghe một tiếng ông vang lên, tên kia phút chốc chuyển hướng, trực tiếp về đường cũ, hướng phía bụi cây kia.
Xuy!
“A!”
Một tiếng hét thảm nhất thời vang lên, lùm cây kia đột nhiên phát ra tiếng hỗn độn, sau đó là tiếng người té.
Quân Mặc nâng kiếm lên, một kiếm hạ xuống, kiếm khí mãnh liệt nhất thời như chém bùn, cắt ra một mặt phẳng giữa lùm cây.
Hơn nửa cành lá toàn bộ rơi xuống đất, nửa kia chỉ còn lại độ cao tới đầu gối.
Chỉ thấy một người chật vật mà nhảy dựng lên, hiển nhiên là muốn chạy trốn, đáng tiếc sức lực không có, nhảy một cái liền ngã phịch trên mặt đất, run rẩy hai cái không động tĩnh.
Mạt Tiểu Bạch bước nhanh tới người nọ, vươn tay tìm kiếm, áp lực nói: “Là chấp pháp đường.” Mạt Tiểu Bạch mở tay ra, lòng bàn tay là một miếng gỗ nhỏ, đúng là của chấp pháp đường, dùng để cho đệ tử tiến vào thí luyện động.
Xem ra, những người này đã chờ không kịp, bọn họ đối với Sở Thu cao thủ trẻ tuổi đệ nhất của Huyền Chân tông oán niệm đã lâu, hiện giờ hai phái lại triệt để trở mặt, cho nên bọn họ liền không quan tâm mà giết người.
Chân mày Lâm Tiêu hơi nhíu lại, những người này trắng trợn đến mức này, Sở Thu chỉ sợ…
“Sư thúc! Sư thúc ngươi có ở đây không?” Mạt Tiểu Bạch nhịn không được kêu lớn, hiển nhiên cũng nghĩ tới điểm này, bởi vậy rốt cuộc nhịn không được kinh sợ và lo lắng.
Sở Thu tiến vào đã nửa tháng, nơi này vốn ác liệt, hiện giờ lại có nhiều người của chấp pháp đường, trời biết Sở Thu có thể cố gắng đến hiện tại hay không.
Chẳng qua, quát to như vậy cũng không có tác dụng gì.
Trận pháp sẽ đem âm thanh giam cầm tại khu vực cố định, tiếng la của Mạt Tiểu Bạch, ngoại trừ chính bọn hắn, nhiều nhất cũng có thể đủ đến tai một số đệ tử chấp pháp đường thôi.
Quân Mặc cùng Lâm Tiêu liếc nhau, rất nhanh liền thấy được suy nghĩ trong mắt nhau.
Hai người sau khi lắc mình một cái, chỗ hỗn độn này cũng chỉ còn lại Mạt Tiểu Bạch. Mà Mạt Tiểu Bạch một mình mà đến, không thể nghi ngờ liền thành mồi ngon trong mắt người khác, sau đó, một ít người ẩn núp một lúc lâu, rốt cuộc nhào ra…
Kết quả cuối cùng tự nhiên không cần nói cũng biết, người ở lại tầng ba bất quá là vài kẻ tu vi không cao thâm, nhiệm vụ chủ yếu là lục soát mà không phải ám sát, cho nên mấy tên năng lực cao thâm đều trực tiếp bị sư đồ Lâm Tiêu phế đi tu vi, về phần những pháo hôi khác, dĩ nhiên chỉ chôn thây.
Bọn họ rất nhanh có được tin tức, Sở Thu hẳn là đã không ở tầng ba.
“Ta cảm giác không tốt lắm.” Quân Mặc ném thi thể trong tay, xoa tay, thấp giọng nói: “Tình huống tông môn chỉ sợ so với chúng ta tưởng tượng còn hỏng bét hơn, nếu sư thúc tổ bọn họ còn sống, chấp pháp đường hẳn là không đến mức kiêu ngạo như thế.”
Lâm Tiêu gật đầu, cũng nghĩ tới điểm này.
Chỉ có thể nói, nhất định là có ngoại lực gì tham gia, nếu không, thực lực của nhóm lão tổ trên Mạnh Thanh Vân ở Huyền Chân tông, kỳ thật xấp xỉ với nhóm lão tổ của chấp pháp đường, nhưng mà hiện giờ, như là bị gông cùm xiềng xiếc, ngược lại chấp pháp đường càng điên cuồng kiêu ngạo.
Sắc mặt Mạt Tiểu Bạch có chút trắng bệch: “Sư tôn, Đại sư huynh, sư thúc có thể… có thể hay không…”
Lâm Tiêu mặt mày nghiêm túc, âm thanh lạnh lùng nói: “Hắn sẽ không dễ dàng chết như vậy, những người này cũng sẽ không dám thật sự giết hắn. Chúng ta tiếp tục hướng lên trên.”
Quân Mặc cũng nói: “Sở sư thúc hẳn là còn ở tầng cao, nếu không nơi này sẽ không có người lục soát. Bọn họ cho dù thật sự muốn giết người, cũng sẽ không lưu lại chứng cứ rõ ràng như vậy, rất hiển nhiên, bọn họ càng muốn làm hẳn không phải là giết Sở sư thúc, mà là đem người đẩy vào tầng cao. Đến lúc đó, nếu Sở sư thúc… cũng không liên quan bọn họ.”
Mạt Tiểu Bạch nghe vậy thần sắc khó coi, nắm chặt nắm tay, hồi lâu mới nói: “Ta sớm muộn gì… sớm muộn gì cũng giết chết bọn họ!”
Lâm Tiêu cùng Quân Mặc nói đúng, chấp pháp đường dù có ngoại lực ủng hộ, nhưng muốn lộ liễu giết người, nếu những lão tổ tông đó bắn ngược, bọn họ cũng không thể chống đỡ, cho nên bọn họ kỳ thật cũng không dám làm quá, chỉ dám chơi một ít thủ đoạn nhỏ, tỷ như, đem người ép đến tầng cao.
Như vậy, cho dù đến lúc đó thật sự xảy ra chuyện, mọi người chỉ nói, là Sở Thu chính mình tham công liều lĩnh, cùng bọn họ không liên quan.
“Đương nhiên sẽ có lúc ngươi báo thù.” Quân Mặc cười, tinh thần lực tràn ra ngoài cũng thu trở về, nói: “Tầng ba cũng không có người, nơi có thể tra xét đến cũng không phát hiện tung tích, thoạt nhìn, hẳn là đã rời đi lâu rồi.”
Lâm Tiêu gật đầu, trực tiếp đi đến một tầng.
Ba người mới vừa vào, liền gặp một đám rình chờ, hiển nhiên, những người này xem như bị kinh ngạc, đã nhịn không được ra tay trước.
Đáng tiếc, kết quả đã định trước không như mong muốn.
Mạt Tiểu Bạch vẫn phụ trách kiểm tra những kẻ nằm chết trên đất, không chết liền thống khoái bổ một đao, mà Lâm Tiêu cùng Quân Mặc, thì giống như cắt lúa, đem những cao thủ xông lên bắt lấy, sau đó ném cho Mạt Tiểu Bạch để cho hắn làm thịt.
Như vậy, ba người một đường đi tới tầng thứ sáu cũng không tìm được tung tích Sở Thu, khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạt Tiểu Bạch đã triệt để mất đi huyết sắc, cả người đều trầm mặc giống như núi lửa sắp bùng nổ.
Trạng thái Mạt Tiểu Bạch thật không tốt, bộ dáng của hắn như là sắp điên rồi, khi hắn lại một lần nữa làm thịt một người cuối cùng ở tầng sáu, rốt cuộc nhịn không được vươn tay, từ trên cổ kéo ra một sợi dây.
Đó là một cái vòng cổ, mặt trên treo một hoa tai bạch ngọc nhỏ.
“Ngọc bổn mệnh.” Quân Mặc có chút kinh ngạc mà nhìn hắn một cái: “Sở sư thúc lại đem ngọc bổn mệnh cho ngươi.”
Hốc mắt Mạt Tiểu Bạch chợt đỏ, có chút lo lắng nắm hoa tai, tay không nhịn được run lên.
Mục đích Sở Thu đem ngọc bổn mệnh cho hắn rất rõ ràng, nếu phát hiện Sở Thu đã chết, liền cho hắn lập tức từ Huyền Chân tông rời đi, đi bao xa thì đi, không bao giờ trở về.
Mạt Tiểu Bạch vẫn luôn không dùng, một là hắn cảm thấy mình tuyệt đối sẽ không bỏ Sở Thu rời đi, hai là bởi vì… hắn sợ, sợ chính mình không cách nào kích hoạt ánh sáng trong đó, nếu là như vậy, liền chỉ có thể nói rõ, sư thúc…
“Nếu…” Hắn cưỡng chế âm thanh run rẩy của mình, khó khăn nhìn về phía Lâm Tiêu cùng Quân Mặc: “Nếu ngọc này không sáng, sư tôn cùng Đại sư huynh… liền, liền trở về đi, ta ở trong này cùng sư thúc, chờ tu vi thành công, sẽ… sẽ dẫn hắn về nhà…”
Mạt Tiểu Bạch nói xong, liền giống như là sợ triệt để mất đi dũng khí, đột nhiên nhắm hai mắt lại, sau đó đem chân khí của mình rót vào trong đó!
Ngọc, ảm đạm không ánh sáng, thậm chí trên ngọc xuất hiện vết nứt nhè nhẹ.
Tiếng vang kia, giống như quất vào linh hồn Mạt Tiểu Bạch, làm bờ môi của hắn tái nhợt đến không có huyết sắc.
Không, không được sao?
Mạt Tiểu Bạch gần như hỏng mất mà mở mắt, giống như điên mà không nguyện ý rút đi chân khí.
Thật may, thật may là ngay một khắc hắn tuyệt vọng kia, ngọc bổn mệnh rốt cuộc phát ra một tia ánh sáng yếu ớt, dao động, lại trước sau không dập tắt.
Sư thúc còn sống!
Hốc mắt Mạt Tiểu Bạch đột nhiên đỏ lên, hai chân mềm nhũn ngã ngồi trên mặt đất, hắn liền khóc nức nở hô: “Hắn, hắn không có việc gì… Hắn không có việc gì, ta có thể đón hắn ra ngoài, ta, ta có thể đón hắn về nhà!”
Lâm Tiêu cùng Quân Mặc cũng thở dài một hơi, sống là tốt rồi.
Kỳ thật đuổi tới tầng thứ sáu, trong lòng bọn họ cơ hồ đã bị lo lắng lấp đầy. Dựa theo tu vi của Sở Thu, tầng thứ sáu đã là giới hạn, dù dựa theo thời điểm Sở Thu không bị phong bế tu vi, liều chết chống đỡ cũng chỉ có thể đến tầng thứ bảy.
Sáu tầng, đã là kỳ tích.
Thật may, thật may là mặc dù trên tầng sáu, Sở Thu vẫn còn sống.
Quân Mặc duỗi tay ra đem Mạt Tiểu Bạch xách lên: “Chúng ta vẫn nhanh đi tìm, phỏng chừng ngay tại tầng thứ bảy.”
Cả người Mạt Tiểu Bạch đều buộc chặt, vội vàng gật đầu, không dám để mình liên lụy tốc độ của hai người, gấp giọng nói: “Chúng ta liền đi!”
Lâm Tiêu ân một tiếng, liền rời đi tầng thứ sáu, trực tiếp tiến vào tầng thứ bảy.
Tầng thứ bảy quả nhiên là khác phía trước, ba người vừa mới tiến vào, đã bị một trận pháp thật lớn ở cửa động giữ tại chỗ, mặc dù tu vi của Lâm Tiêu, thế nhưng trong lúc nhất thời động tác cũng chậm chạp, giống như lão nhân.
Ba người đều chấn động tinh thần, Quân Mặc thấp giọng nói: “Đây không phải là trận pháp trong bí cảnh, sư tôn cẩn thận, tầng này hẳn là có cao thủ trận pháp!”
Lâm Tiêu nhíu mày, khẽ gật đầu, chân khí trên người đang chậm chạp vận hành, cũng may hắn là phân thần kỳ, tốc độ hồi phục so với hai người kia nhanh hơn, cho nên, khi hàng loạt mũi tên song song bắn tới, Lâm Tiêu một kiếm liền chặn sát thế sắc bén đến cực điểm kia.
Đinh đinh đinh.
Tên đánh vào trên thân kiếm, phát ra tiếng vang thanh thúy, Lâm Tiêu chỉ cảm thấy cổ tay chấn động đến run lên. Lâm Tiêu có chút đăm chiêu nhìn thoáng qua tên rơi trên mặt đất, ánh mắt hơi nhíu lại, khí thế trên người phút chốc bộc phát.
Đột nhiên, thân thể bị gông cùm linh hoạt, giống như nháy mắt từ pho tượng biến thành yêu ma, một cái lắc mình liền nhảy khỏi trận pháp, chắn trước mặt Quân Mặc và Mạt Tiểu Bạch, eo xoay chuyển, trường kiếm trong tay vẽ ra một tấm chắn kiếm khí hình tròn thật lớn, đem cả ba người chắn đỡ hàng nghìn hàng vạn mũi tên!
Những người đó, hiển nhiên là có thù oán với mình, nếu không, loại này rõ ràng là đại sát trận chuẩn bị cho người khác, đòn sát thủ, làm sao sẽ khinh dịch mà đem ra dùng như vậy?
Lâm Tiêu cười lạnh một tiếng, trường kiếm trong tay phát ra một tiếng rồng ngâm, những mũi tên không đếm được giống như bị dòng khí nào đó trên thân kiếm dẫn đi, không những không hướng phía Lâm Tiêu vọt tới, ngược lại toàn bộ bị kiếm thế dẫn dắt, theo trường kiếm của Lâm Tiêu cong lại, sau đó đột nhiên thoát khỏi quỹ đạo, bay thẳng về hướng vừa bắn ra!
Thích bắn tên hại người như vậy, toàn bộ tặng cho các ngươi!
Lâm Tiêu cười lạnh, không chỉ không vì một chiêu hung mãnh gấp bốn lần lúc đầu mà thu tay lại, ngược lại phản thủ ba kiếm, tặng ba luồng kiếm khí đủ để phá núi xẻ vực, phút chốc muốn lấy mạng!
“Không được a không được! Đứng yên đừng nhúc nhích, luồng kiếm khí thứ tư đi xuống, chúng ta đều đi tong!”
Ngay khi Lâm Tiêu suy xét có nên tiếp tục đưa vài luồng kiếm khí đi qua hay không, hệ thống vẫn luôn an tĩnh chơi trò trầm mặc, cũng nhịn không được hoảng sợ đến cực điểm mà kêu lên, âm thanh kia, nghe như khổ bức…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.