🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Chuyện gì có thể nghiêm trọng đến nỗi một khi nói ra, sẽ làm cho người như Quân Mặc trong lòng kinh nghi bất định như thế? Vậy nhất định, vô cùng nghiêm trọng.
Kỳ thật thời điểm Lâm Tiêu mới vừa tỉnh lại nhìn thấy Vương Thanh Hoan, đối với việc này cũng đã có phát hiện, bất quá cho tới bây giờ hắn xem như không biết.
Hoặc có lẽ là vì trong tiềm thức không muốn biết, cũng có lẽ, hắn muốn chờ Quân Mặc tự mình nói…
Ai biết được?
Thản nhiên ân một tiếng tỏ vẻ chính mình nghe được, Lâm Tiêu nhắm mắt lại, giống như không phát hiện gì, phát ra tiếng hít thở đều đều, cho đến khi người này vì mình đơn giản đáp lại mà trở nên có chút cứng ngắc, hắn mới thản nhiên mở mắt ra, mặt lạnh nghiêng đầu nhìn Quân Mặc, nhẹ nhàng đưa tay nắm cổ họng Quân Mặc.
“Ngươi muốn nói…” Hắn nâng khóe miệng, độ cong cạn đến cơ hồ không nhìn thấy: “Ngươi thượng ta?”
Đồng tử Quân Mặc phút chốc co lại, câu hỏi đột nhiên mà đến này hiển nhiên làm Quân Mặc thiếu chuẩn bị, nhất thời lại im lặng không có gì để nói.
Bất quá động tác trong tay cũng cực nhanh, toàn thân đem Lâm Tiêu ôm trong ngực, đồng thời vươn mình lên giường, hai chân cố định đôi chân có thể mang theo chủ nhân rời đi, thật nhanh bắt được tay Lâm Tiêu đặt lên đỉnh đầu, một tay khác đặt bên gáy Lâm Tiêu, tận lực không để cho mình đè hắn.
“Sư tôn, đã… biết?” Quân Mặc khô cằn hỏi, trong âm thanh ra vẻ trầm ổn mang theo sợ hãi và thất thố, còn có vài phần cường ngạnh cùng điên cuồng sắp không đè nén được.
Thần sắc Lâm Tiêu đột nhiên trầm xuống, quả nhiên là thật! Cho nên quả nhiên là có rất nhiều người tận mắt thấy hắn bị chính đồ đệ của mình thượng?!
“Sư tôn vừa rồi… là gạt ta…” Quân Mặc cười khổ một tiếng, hậu tri hậu giác nhận ra Lâm Tiêu không bình thường, tay nắm chặt cổ tay Lâm Tiêu lập tức thêm vào chân khí.
Cũng như trong tưởng tượng, Lâm Tiêu quả nhiên muốn tránh gông cùm xiềng xiếc của hắn, lúc này cùng vừa nãy Lâm Tiêu tùy ý để mình áp chế hoàn toàn bất đồng, Quân Mặc rõ ràng cảm giác được, người nọ thật sự giận.
“Ngươi được lắm. Ngươi thật đúng là đem ta thượng?!” Lâm Tiêu vô cùng tức giận cười trở lại, nhìn khuôn mặt tuấn tú đè trên người mình mang vẻ hối hận cộng thêm luống cuống, chỉ hận không đánh một quyền sưng mặt người này mới hả giận.
Mặc dù Lâm Tiêu xem qua cuộc sống ba mươi năm của mình chỉ giống như lật sách, cũng nhớ rõ mình là một đường thẳng tắp.
Hơn hai tháng nhớ lại ký ức vụn vặt, hắn dựa theo bản năng tín nhiệm người bên cạnh, từng chút đem chừng mực tiếp xúc giữa hai người chậm rãi mở rộng, chỉ là vì hắn biết được, trên thế giới này chỉ có người này có thể làm cho hắn sinh ra dung túng và dễ dàng tha thứ đến mức độ như vậy.
Hắn cũng không thích nam, chẳng qua người duy nhất muốn dung túng, duy nhất có thể tác động tâm tư hắn trùng hợp là nam thôi.
Bẻ cong, cho tới bây giờ cũng không phải chốc lát là xong.
Huống chi, với bản thân hắn mà nói, không phải là người thích túng dục, hắn thậm chí vì thấy nhiều người trầm luân chuyện kia mà trở nên cấm dục đến một trình độ nhất định.
Từ đụng chạm, rồi đến hôn, rồi đến vuốt ve… cho tới nay bọn họ đều ăn ý giữ mức độ này, từng chút thử thăm dò lẫn nhau, nhiều lúc Lâm Tiêu có thể cảm giác Quân Mặc nhẫn nại, có thể nhìn người này dung túng và nhân nhượng, cũng chính vì như vậy, hắn mới càng nguyện ý vì người này thay đổi một chút, tùy ý người này đem mình kéo vào lốc xoáy dục vọng…
Nhưng mà!
Đây cũng không có nghĩa hắn bây giờ có thể tiếp nhận cúc hoa của mình thất thủ! Hơn nữa còn là bị thượng!
Lâm Tiêu không muốn biến chuyển như hí kịch, hắn cảm thấy mình và người này, phải là nước chảy thành sông*.
*Ý là khi thời cơ chín muồi mọi sự sẽ thành công
Mà bây giờ tin tức này, làm Lâm Tiêu cảm giác không thua gì một sợi dây vừa mới biết mình có thể bị bẻ cong, sau đó thử thăm dò chuẩn bị tìm nam nhân nói thương yêu, lại bị nam nhân tự nói với mình là mình mang thai con của hắn!
“Sư tôn, ngươi không cần như vậy, ngươi nghe ta giải thích!” Trên mặt Quân Mặc hiện ra vẻ hoảng sợ, hắn cũng biết loại chuyện này rất khó tiếp thu, dù sao cho tới bây giờ hắn cũng không cảm thấy với tính tình của sư tôn như vậy, sẽ cho phép bản thân nằm dưới thân nam nhân khác.
Vốn là, chậm một chút, nhưng Lý Thuần Phong càng ngày càng hành động điên cuồng, làm Quân Mặc hiểu mình đã không còn bao nhiêu thời gian, hắn hoàn toàn không dám tưởng tượng, nếu tai hoạ ngầm giữa hai người tiếp tục lưu lại, sẽ bị Lý Thuần Phong lợi dụng thành thế nào.
Hắn và sư tôn đã tương duyệt lẫn nhau, rốt cuộc không thể nhẫn nhịn bất cứ tình huống gì xấu xuất hiện.
“…” Lâm Tiêu hít một hơi thật sâu, một lúc lâu mới rốt cuộc từ kẽ răng nghiến ra một chữ: “Nói!”
Lâm Tiêu tuyệt đối sẽ không thừa nhận, mình chỉ là vì không muốn thấy lại vẻ mặt khổ sở đến cực điểm, sợ hãi đến sắp điên trên mặt đứa ngốc này, mới cố nén không giãy ra đánh hắn một trận, sau đó nghênh ngang bỏ đi.
Quân Mặc nhịn xuống xúc động muốn hôn lên cặp môi mỏng kia tìm đến cảm giác an toàn, khô cằn lên tiếng: “Hai năm trước, sư tôn vì đuổi theo Lý Thuần Phong, dẫn ra tâm ma, tạo thành tu vi bất ổn, chân khí bạo động. Đồ nhi… đồ nhi tìm không ra biện pháp khác cứu sư tôn, thấy thân mình sư tôn chống đỡ chân khí sắp nứt ra, đồ nhi chỉ có thể dùng hoán huyết đại pháp.”
Hắn hơi dùng sức ấn cổ tay Lâm Tiêu, thân mình nhấc lên cũng đè xuống dưới, tay chống đỡ thân thể đổi thành ôm thật chặt người trong ngực, thân mình nhịn không được hơi phát run.
Cho tới bây giờ hắn cũng không muốn nhớ lại cuộc sống một tháng kia, mặc dù khoảng thời gian đó hắn không chỉ một lần chiếm được người trong ngực, nhưng cũng một lần lại một lần bị chuyện có thể sẽ mất đi người này bất cứ lúc nào kích thích đến điên cuồng sắp hỏng mất, chỉ cần vừa nghĩ tới khuôn mặt sư tôn không chút sinh khí nằm trong vũng máu, hắn liền sợ hãi, phẫn nộ, bi thương, tuyệt vọng đến sắp lạc lối.
Cho nên hắn cũng không muốn nhớ lại những ngày chỉ có thống khổ cùng tuyệt vọng kia, giờ phút này người này yên lành được hắn ôm vào trong ngực, hắn vẫn vô pháp thuyết phục chính mình ngừng lại run rẩy đến từ linh hồn: “Ta, đồ nhi lúc ấy…”
Lâm Tiêu nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, trong lòng như phảng phất có móng vuốt hung hăng cào qua, đau âm ỉ.
Trong trí nhớ trống rỗng của Lâm Tiêu cũng không có ký ức hoán huyết đại pháp gì, nhưng chỉ nhìn vẻ mặt người này, Lâm Tiêu có thể đoán đó nhất định là một biện pháp thảm thiết đến cực hạn.
Hắn mím môi, chân khí chấn động, liền dễ dàng tránh tay Quân Mặc ra, trước khi đồ đệ triệt để hoảng loạn hỏng mất, vòng tay lại chủ động ôm lấy thắt lưng thon gầy của đồ đệ.
“Sư tôn…” Ánh mắt Quân Mặc đột nhiên sáng ngời, vội vàng nhìn chằm chằm ánh mắt Lâm Tiêu, giống như đang mong đợi cái gì, lại như đang sợ hãi cái gì.
“Cũng…” Lâm Tiêu dừng một chút, chỉ cảm thấy giờ khắc này nói bất luận cái gì đều làm cho sự xấu hổ của hắn bùng nổ, nhưng, hắn thật sự không muốn đứa ngốc không có cảm giác an toàn như vậy, mặc dù, hắn vẫn không được tự nhiên muốn đi chết cho rồi: “Cũng không có gì.”
Loại cảm giác muốn xem phim yêu đương thuần khiết, kết quả mở ra hình ảnh pít-tông, không có gì mới lạ!
*pít-tông làm nhiệm vụ đẩy trong máy bơm, mọi người tự liên tưởng nhé (//▽//)
Vì sao biết rõ thứ này lòng dạ đen tối, mình vẫn theo bản năng muốn chiếu cố tâm trạng của hắn?!
Nhưng bất kể nội tâm Lâm Tiêu có bao nhiêu rối loạn, Quân Mặc cũng thật sự do một câu nói không được tự nhiên đến cực hạn của Lâm Tiêu cứu vớt.
Quân Mặc chỉ cảm thấy hốc mắt chua xót căng thẳng kịch liệt, mỗi một lần sư tôn dung túng đều làm hắn sung sướng đến điên cuồng, nhưng lại đau lòng đến mức tận cùng, chung quy, vẫn là hắn không đủ mạnh, nếu không, làm sao bị buộc đến tình trạng này? Hắn vốn tính toán, rõ ràng nên là nước chảy thành sông rồi bàn tiếp.
Lý Thuần Phong, quả nhiên đáng chết một vạn lần cũng chưa đủ!
“Là ta thật không có bản lĩnh, nếu ta đủ mạnh, đủ thông minh, cũng không đến mức hoán huyết cũng không cứu được sư tôn. Lại càng sẽ không ủy khuất sư tôn, làm sư tôn…” Quân Mặc thấp giọng, hắn ôm lấy Lâm Tiêu, ánh mắt trân trọng chăm chú nhìn Lâm Tiêu: “Nhưng cho dù để đồ nhi chọn một lần nữa, đồ nhi vẫn sẽ làm như vậy, ta không thể chịu đựng sư tôn biến mất trước mặt chúng ta, dù là… dù là cái giá kia, sẽ làm sư tôn hận… hận ta…”
Lâm Tiêu mím môi, mặt than cứng ngắc, lại một lần nữa bạo lên xấu hổ: “Ta, sẽ không hận ngươi.”
Nhưng trên thực tế toàn thân cũng đã cứng còng, bị người mình thích ôm, và bị người mình thích và cũng đã thượng qua mình nhưng mình hoàn toàn không biết ôm, hoàn toàn là hai khái niệm.
Nhưng mà, hắn lại thật sự không khống chế được mình, không muốn tổn thương cảm xúc của người trước mặt, không, phải nói, hắn theo bản năng mà luyến tiếc thương tổn người trước mặt này.
Hắn đây là… hoàn toàn sa ngã sao? Cho nên bùng nổ xấu hổ? Hết thuốc chữa?
Tay Lâm Tiêu ôm Quân Mặc nắm thật chặt, vành tai đốt nóng làm trong lòng hắn trồi lên một tia lộn xộn và giận dữ.
Quân Mặc từ đầu đến cuối đều chú ý tất cả thay đổi của Lâm Tiêu, đương nhiên không thể bỏ qua bất đắc dĩ cùng dung túng ở đáy mắt Lâm Tiêu, cũng sẽ không bỏ qua tâm tình tức giận bồng bột lại cố nhẫn nại của Lâm Tiêu, giống như Lâm Tiêu biết luống cuống và cảm giác không an toàn của mình đến từ chỗ nào, hắn cũng hoàn toàn biết người này tại sao mà giận, lại vì sao mà nhẫn.
Tình không biết từ lúc nào, chỉ hướng về một người. Bởi vì để ý, cho nên liền không đành lòng thương tổn, bởi vì tương ái, cho nên mới có thể nhịn đau dây dưa.
Hết thảy, bất quá căn nguyên là quan tâm lẫn nhau.
“Sư tôn đối với ta thật tốt.” Quân Mặc thấp giọng nỉ non, động tác ôn nhu cẩn thận hôn lên môi mỏng kia.
Hắn không dám như mọi khi xâm nhập, bởi vì hắn rõ ràng cảm giác Lâm Tiêu không được tự nhiên cùng bài xích, cho nên hắn chỉ đem hết thảy duy trì trong trạng thái ấm áp, không để cho nụ hôn trấn an này xen lẫn bất luận dục vọng gì.
Cảm giác Lâm Tiêu chậm rãi mềm nhũn thân mình, hắn mới nhu hoà kết thúc nụ hôn này, sau đó chống người ngồi xuống, đem Lâm Tiêu lãnh mặt muốn rời khỏi kéo vào ngực, vươn tay xuyên qua hông của Lâm Tiêu, trực tiếp đem người ôm trên đùi: “Sư tôn, thực xin lỗi, ta biết này hết thảy đều quá nhanh, ta cũng biết sư tôn còn không thích ứng được.”
Hắn thấp giọng, nhẹ nhàng hôn hôn cổ Lâm Tiêu, thấp giọng nói: “Đừng để chuyện này trở thành cái gai giữa chúng ta, được chứ?”
Lâm Tiêu lãnh mặt ân một tiếng, không động.
Quân Mặc nói tiếp: “Ta biết sư tôn không thích nam nhân, chỉ bởi vì người này là ta, mới bằng lòng dung túng ta đụng vào sư tôn. Ta cũng biết sư tôn không thể chấp nhận mình nằm dưới thân người khác, không sao cả, ta có thể cho sư tôn thượng, chỉ cần sư tôn vui vẻ, những thứ khác cái gì cũng không là vấn đề.”
Lâm Tiêu ngơ ngẩn, biểu tình lạnh lùng nháy mắt nứt nẻ, một lúc lâu mới tìm được thần trí của mình, quay đầu nhìn về phía người phía sau.
Người này đang ôn nhuyễn nhìn mình, trên gương mặt tuấn tú mang tươi cười ấm áp mềm mại, không có một chút miễn cưỡng, càng không có một chút vẻ khuất nhục, trong mắt của hắn tràn ngập nghiêm túc —— hắn thật sự không để ý cao thấp, chỉ là muốn cùng một chỗ với mình.
Loại cảm giác này…
Lâm Tiêu nhíu mày lại, nhịn không được bưng kín ngực, cảm giác trái tim mình nhảy lên kịch liệt, giống như máu trên người bị nấu sôi, vậy mà, nóng rực khắp người, lại cũng không phải đến từ dục vọng.
“Cái gì cũng không quan trọng bằng cùng một chỗ với sư tôn.” Quân Mặc nhẹ cười nói, đáy mắt tình cảm nồng đậm, nhiệt liệt mà nóng cháy, giống như đốt nóng lớp băng mỏng manh cuối cùng trong đáy lòng Lâm Tiêu: “Cho nên, chỉ cần sư tôn đồng ý, đồ nhi, có thể cho sư tôn… thượng… mà…”
Tiếng nói ôn nhu gần như nỉ non ngay tại bên tai, nháy mắt bạo đỏ tai Lâm Tiêu.
Nghiệt, nghiệt đồ này, sao dám… táo bạo… như thế!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.