🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Quân Mặc luôn luôn chú ý động tĩnh của Lâm Tiêu, hắn thích ánh mắt người này tập trung trên người mình, lại luyến tiếc để mỗi một hành động của người này không được đáp lại, cho nên hắn luôn nhịn không được quay đầu lại nhìn, sau đó lộ ra tươi cười, đến khi nhìn thấy ánh mắt người này lại dời đi như mọi khi, hắn mới chuyên tâm đi làm chuyện của mình.
Bất quá chờ hắn khắc họa trận pháp xong, quay đầu lại nhìn thấy người kia mặt mũi tái nhợt, như là nghĩ tới chuyện gì không tốt, cả người đều mệt mỏi, vả lại thần sắc lộ ra lạnh lùng cùng châm chọc, mi mắt mang theo tàn nhẫn và ngọc nát đá tan, làm tâm can của hắn đều phát run —— chỉ có người sống không còn gì luyến tiếc, mới có thể lựa chọn đồng quy vu tận!
“Sư tôn, làm sao vậy? Có phải có chỗ nào không thoải mái hay không?!” Hắn lập tức buông xuống tất cả công việc, bước nhanh đi tới trước cửa sổ, cách cửa sổ nhìn Lâm Tiêu.
Nhưng ánh mắt Lâm Tiêu chỉ trống rỗng, nghe lời hắn nói mới thoáng hoàn hồn, nhưng trong thần sắc mang theo vài phần mờ mịt và suy tư, lại cũng không trả lời.
“Sư tôn?” Trong lòng Quân Mặc căng thẳng, tay phải chống cửa sổ, một cái nhảy vọt liền nhảy vào phòng.
Hắn bắt được tay Lâm Tiêu, trong lúc cấp bách, chân khí tiến vào cơ thể Lâm Tiêu tra xét tự nhiên dao động qua đan điền hai bên, cảm giác ngứa ngáy, tê dại kia, làm Lâm Tiêu kêu một tiếng, Quân Mặc thì cả người đều cứng ngắc.
“Đây là… chuyện gì xảy ra?” Lâm Tiêu chậm rãi cúi đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm nơi nào đó, tai nổi lên đỏ ửng, khuôn mặt tuấn tú lại vẫn không có bất luận biểu tình gì.
Kỳ thật Lâm Tiêu đã sớm muốn hỏi, vì sao trong bụng mình có một nguyên anh dáng dấp tương tự Quân Mặc như vậy?
Mới vừa tỉnh lại, khi lần đầu tiên hắn “Nhìn” thấy “Chứng cứ phạm tội” trong bụng kia, mỗi lần nghe đứa ngốc gọi sư tôn hắn đều muốn lật bàn —— chứng cớ đều ở nơi này, còn gọi sư tôn cái rắm?
Khi đó hắn tưởng rằng mình biến thành yêu quái mang thai hài tử, cũng may hắn cứng rắn chống đỡ được không hỏi, mạnh mẽ tự bình tĩnh mà làm rõ nguyên lai thứ này tên là nguyên anh, chẳng qua là hiện tượng bình thường khi tu luyện tới một giai đoạn, lúc này mới không sụp đổ đem đứa ngốc rõ ràng bất thường trước mặt giết chết!
Lăn ông nội hắn cái gọi là sư đồ đi!
Trong bụng có đồ vật bộ dạng tựa như lẫn lộn giữa hai người, còn nói là sư đồ, ai tin?!
Cho đến hôm nay, không tin trong lòng hắn lại một lần nữa tăng mạnh gấp đôi —— mấy ngày trước thời điểm hai người tu luyện hắn không để ý, nhưng cảm giác vừa rồi quả thực rất rõ ràng.
Loại cảm giác này, chân khí giao hòa lẫn nhau, vả lại đã giao hòa đến mức có thể làm nổi lên dục niệm của nhau, đây rõ ràng là song tu qua!
Trong sách có ghi, hắn có xem, vả lại còn là sách Quân Mặc tự mình tìm tới!
Cả người Quân Mặc đều cứng lại, chẳng thể nghĩ tới, mình ban đầu vì để cho Lâm Tiêu học tập công pháp tu luyện và thường thức của thế giới này, thế nhưng không khác nào mang đá đập chân mình.
“Cái này, sư tôn, ta… có thể giải thích…” Quân Mặc âm thanh mỏng manh, bị ánh mắt tràn đầy “Quả nhiên không phải là sư đồ đơn thuần” của sư tôn nhà mình làm cho cơ bắp cứng ngắc, thần kinh buộc chặt, rồi lại không biết vì cái gì bỗng rất muốn cười.
Lâm Tiêu không nhìn thấy vẻ mặt dở khóc dở cười của đứa ngốc, hơi nhíu mày, cổ quái nghĩ, cho nên bọn họ rốt cuộc là quan hệ gì? Nếu như mình không nguyện ý, theo tính tình của mình, mộ phần của thứ này bây giờ cũng cỏ mọc um tùm đi?
Hai người đều thất thần, cho nên chân khí liền nhảy lên, vì thế không nhẹ không nặng như vậy, hai người đều cảm thấy trong lòng như là bị móng vuốt gãi qua, không đau, nhưng tê dại.
Tay Quân Mặc nắm Lâm Tiêu hơi căng thẳng, nhưng không buông tay, mà mím môi cúi đầu, một bộ dáng không biết nên nói như thế nào.
Hắn vẫn cẩn thận như vậy mà dùng chân khí giúp Lâm Tiêu tra xét thân thể, nhưng cảm giác chọc người động tâm tuyệt đối sẽ không xông tới trong dĩ vãng, hiện giờ giống như phát huy thất thường, thỉnh thoảng liền nhảy ra một chút.
Một tia hồng sắc diễm lệ nổi lên tai Quân Mặc, sau đó toàn bộ lỗ tai đều đỏ lên theo, hầu kết hắn di động cao thấp một cái, chỉ cảm thấy miệng khô, tựa hồ muốn…
Bỗng nhiên, tầm mắt của hắn nhiều thêm một bàn tay trắng thuần như ngọc, ngón tay thon dài kia nắm cằm hắn, sau đó hơi nhấc, hắn vừa mới cuống quít giương mắt, liền nhìn đến khuôn mặt tuấn tú của sư tôn nhà mình càng ngày càng gần, càng ngày càng gần…
Quân Mặc nhịn không được mở to hai mắt, ánh mắt màu đen trong suốt trở nên ám trầm, tay nắm cổ tay Lâm Tiêu không tự chủ nắm thật chặt, theo bản năng đem người kéo về hướng ngực của mình, không ngừng được lộ ra vài phần thân cận và vẻ si mê.
Gần, càng gần… Hắn thậm chí có thể cảm giác được sư tôn mang theo hơi thở nhàn nhạt vỗ về chơi đùa gò má của hắn, môi mỏng xinh đẹp hồng phấn, cách hắn gần như thế làm hắn cảm thấy, nếu giờ phút này hắn liếm đôi môi nóng lên có chút phát khô của mình, có thể nếm đến mỹ vị đến cực điểm kia…
“Ngươi quả nhiên thích ta.”
Nhưng mắt thấy mỹ vị bên môi muốn tới miệng, không ngờ sư tôn lại chợt lui ra, lãnh hương kia cách xa hắn, ngón tay xúc cảm tuyệt vời cũng cách xa hắn, mà một câu nói kia lại vang bên tai.
Hỏng bét, nguy rồi, lộ tẩy!
Quân Mặc bỗng cảm thấy sấm nổ ầm vang, hắn vẫn luôn thật cẩn thận cất giấu tâm tư của mình, làm sao cũng không nghĩ ra, sư tôn, thế nhưng, thế nhưng sử dụng mỹ nam kế với mình!
“Sư tôn ta…” Hắn nhịn không được sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, e sợ từ trong mắt người này nhìn ra cảm xúc chán ghét hoặc ghê tởm, nhưng người này cũng không có, người này chỉ nhìn hắn, dùng một loại biểu tình “Quả thế”, “Cũng không phải bất ngờ” nhìn hắn, làm tâm của hắn từ lo sợ bất an trở thành mất thể diện khó hiểu, lại nghẹn đỏ khuôn mặt tuấn tú.
Sau đó, Quân Mặc lại giống như tiểu tức phụ bị lột sạch, không chỗ che thân, liền chỉ có thể bụm mặt chạy trốn…
Lâm Tiêu: …
“Ta vừa mới nói điều gì kỳ quái sao?” Lâm Tiêu nhíu mày thấp giọng nói một câu, theo những đoạn ký ức ngắn đó mà nói, tính cách của đứa ngốc này, “Hắn” ngốc nghếch trong sáng năm đó cũng có, cho nên thích “Hắn”, tương đương thích chính mình, cũng không kỳ quái a.
Thật tốt, chạy cái gì?
“Cũng, cũng không phải! Ta, ta là thích sư tôn.”
Cửa sổ liền truyền đến một âm thanh kích động đến cực điểm, Lâm Tiêu vừa quay đầu, chỉ thấy đứa ngốc vừa mới chạy trốn kia, lại nhảy trở về, trong ánh mắt sáng lấp lánh mang theo vài phần chờ mong, vài phần hưng phấn, còn có vài phần bá đạo và chiếm hữu dục không rõ lóe ra.
“Ta muốn cùng một chỗ với sư tôn!” Người trẻ tuổi ánh mắt tuấn tú ghé vào cửa sổ, trong ánh mắt xinh đẹp sáng như sao, mặt trời vẩy vào trên mặt và đầu vai của hắn, làm cả người Quân Mặc thoạt nhìn ấm áp giống như một khối ngọc: “Xin sư tôn, nhất định phải cân nhắc ta thật kỹ, ta đời này, chỉ muốn đối tốt với sư tôn.”
Lâm Tiêu nhìn hắn, ánh mắt hơi nheo lại như bị tia sáng chói mắt nhuộm vào ấm áp, nhẹ nhàng nhếch khóe môi một cái, thản nhiên dời mắt qua một bên —— quả nhiên là, đứa ngốc.
Thiếu niên ghé vào cửa sổ kia chưa từng thấy qua tươi cười nhàn nhạt trong vắt liền kinh diễm đến ngốc, cảnh tượng dự tính bị đánh điên cuồng thậm chí bị tát bay không có phát sinh —— sư tôn, so với trong tưởng tượng đối với hắn còn tốt hơn, mà địa vị của hắn trong lòng sư tôn, cũng quan trọng hơn so với tưởng tượng của hắn.
“Ta đi chuẩn bị linh quả cho sư tôn!” Hắn vui mừng kêu lên, nhịn xuống xúc động bây giờ liền vọt vào đem người ôm vào ngực, hướng về phía Lâm Tiêu lộ ra một nụ cười mềm mại chói mắt, trong giây lát cũng không thấy bóng dáng.
Cho đến khi hắn chạy tới một sân khác, trốn vào trong một hòn non bộ không bị người khác nhìn thấy mình, hắn mới dựa vào vách tường tuột xuống mặt đất, dùng mu bàn tay bưng kín mắt, cố gắng đem chua xót ở đáy mắt kìm xuống.
Hắn quả nhiên vẫn rất đê tiện, sau khi trải qua chuyện này, phòng bị của sư tôn đối với hắn, đã sớm triệt để biến mất. Bây giờ tình huống như thế, có lẽ khi sư tôn biết sự kiện kia, cũng không có khả năng sẽ giết hắn.
Một lần làm công pháp đổi máu kia… đã làm cho hình thức ở chung giữa hai người thụ động bị hắn bừa bãi bóp méo, hắn thậm chí không hỏi qua ý sư tôn, liền tự tiện chủ trương bẻ cong như vậy.
Hai người bọn họ, giống như là từ một chỉnh thể tách ra, lại phân làm hai bộ phận giống nhau, từ đó về sau liền không thể mảy may thương tổn đối phương, mà trên tinh thần, cũng không thể làm trái, giống như loại thiên tính tín nhiệm ỷ lại lẫn nhau của động vật.
Nếu sư tôn còn ký ức, có lẽ loại thiên tính này sẽ chậm lại, đáng tiếc sư tôn mất trí nhớ, giờ phút này sư tôn giống như một trang giấy trắng, mà trước khi trang giấy trắng này khôi phục tài hoa dĩ vãng, hắn dùng đao không dấu vết, cứng rắn khắc lên ấn ký của mình.
Bất luận dĩ vãng sư tôn sẽ đối với suy nghĩ của hắn hôm nay tức giận nhiều bao nhiêu, dưới loại thiên tính này, ít nhất cũng phải yếu đi gấp mười lần.
Hắn thật sự là… quá hèn hạ.
Nhưng phản ứng vừa rồi của sư tôn, làm cho hắn thật cao hứng, cao hứng đến nỗi nhịn không được muốn tuyên cáo toàn thế giới.
Hắn kinh ngạc nghĩ, lại nhịn không được nhớ tới nụ cười nhàn nhạt, dung túng đến cực điểm của người nọ, trong đáy mắt vừa có thỏa mãn và tươi cười xen lẫn tự chán ghét mình, làm hắn thống khổ đến cực hạn, cũng vui vẻ đến cực hạn.
Có phải hay không, chỉ cần hắn cố gắng một chút nữa, mặc dù không có thiên tính gì, sư tôn, cũng nhất định sẽ thích hắn, đúng không?
“Chủ tử…” Ngoài hòn non bộ truyền đến một tiếng quát to, là Thập Nhị.
Quân Mặc nghẹn một chút, nhưng không có động, chỉ chậm rãi nói: “Ngươi nói cho bọn chưởng môn sư thúc, sư tôn đang bế quan đánh sâu vào giai đoạn kế tiếp, chờ sư tôn xuất quan, ta sẽ cùng sư tôn trở về.”
Thập Nhị có chút do dự mà ừ một tiếng, rốt cuộc nhịn không được nhắc nhở: “Chủ tử, ngài không thể cả ngày đều nhìn chằm chằm tôn thượng, thân thể của ngài cũng có vấn đề, lại phải chống đỡ trận pháp lớn như vậy, còn tiếp tục, ngài sẽ…”
“Đừng nói nữa.” Quân Mặc cắt lời Thập Nhị, trầm mặc thật lâu, lâu đến nỗi Thập Nhị cho rằng hắn không trả lời, Quân Mặc mới chậm rãi nói: “Sự kiện kia, ta không muốn sư tôn từ miệng bất luận kẻ nào nghe được, ngươi minh bạch ý của ta đi?”
Thập Nhị cả người căng thẳng, nắm chặt nắm tay mới trầm giọng nói: “Hai năm trước những kẻ tấn công phủ thành chủ, cũng xông đến mật thất, đã liên tiếp bị ám sát, ngoại trừ Vương Thanh Hoan, đã không còn người khác, người khác căn bản không nhìn thấy tình cảnh lúc đó.”
Quân Mặc ân một tiếng, gật đầu: “Sư tôn sẽ không tin tưởng tên tiện nhân kia, chỉ cần không còn những người khác, liền không có vấn đề gì. Nhằm vào kế hoạch của Vương gia, đúng hạn tiến hành đi, trong khoảng thời gian này ta sẽ cùng sư tôn, buổi tối ngươi hướng ta báo cáo là được.”
“… Dạ.” Thập Nhị gật đầu, nhịn không được lại khuyên hắn chú ý thân mình một lần, lúc này mới rời đi phủ trạch.
Chờ sau khi Thập Nhị đi thật lâu, Quân Mặc mới từ hòn non bộ đi ra, sửa sang vẻ mặt, lộ ra một nụ cười ôn nhu ấm người, lấy ra linh dược đã sớm làm xong, gửi tại nhẫn không gian, cười tủm tỉm đến chủ viện tìm sư tôn nhà mình.
Hết thảy đều phát triển theo hướng tốt, hắn nghĩ, sau này hắn và sư tôn, nhất định sẽ trôi qua rất tốt!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.