Chương này lại tiếp tục bổ sung cám ơn Bạch Vân, Thủy Ngọc Linh và Đôraêmon đã tặng thẻ đề cử cho Không Khí. Đã sắp cuối tháng và vẫn chòi lên được top đề cử không biết nói gì hơn nữa *cúi rạp* Viết không ra làm sao mà cứ được loi nhoi trên trang chủ áp lực ghê gớm, nhưng đội ơn mọi người đã yêu quí. Ta sẽ cố gắng viết tốt hơn và ra chương mới nhanh hơn *khóc ròng*
——
Trong không gian chật hẹp của thang máy và một sự đông người nhẹ thì một đống thiết bị chụp ảnh chuyên nghiệp khá là ăn hại, thế nên trong khoảng thời gian mười giây trong thang máy, ai cũng tranh thủ làm một việc gì đó trong giây lát. Và người rảnh rỗi lúc ngày nhất tất nhiên cũng chỉ có hai nhân vật chính mà thôi. Khoảng thời gian mười giây ấy chẳng ai để ý đến bàn tay của anh vẫn nắm lấy tay cô chưa hề buông ra, đến ngay cả người bị nắm tay cũng chẳng hề chú ý đến.
Làm sao mà anh biết được điều này ư?
Bởi vì anh vẫn luôn dõi theo cô từ lúc đó tới giờ. Rằng anh nhìn thấy được trên khuôn mặt vẫn đang mỉm cười của cô, đôi mắt vẫn luôn sáng ngời đầy linh động dường như đang chìm trong làn nước sâu thẳm, chìm đắm trong vô định. Đến nỗi đôi môi xinh đẹp kia dù vẫn đang nở nụ cười nhưng lại chẳng hề chú ý rằng bàn tay của mình vẫn chưa hề được trả lại tự do. Đó không phải là một ánh mắt buồn bã,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-ton-tai-cua-khong-khi/2066401/phan-i-chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.