Giang Y Kính tu chính là 'Vô Tình đạo'.
Mấy ngày nay y không biểu hiện ra sự khác thường, hắn còn tưởng rằng sư tôn là xuất phát từ yêu thích và thương tiếc mới ở bên hắn.
Bàn tay Văn Bác lướt qua đan điền của nam nhân, đạo tâm đã rách nát không thành bộ dáng rồi.
Văn Bác không nghĩ tới Giang Y Kính cũng có loại tình yêu giống với hắn, thậm chí còn không ít hơn so với hắn.
Sao hắn có thể phát hiện được? Giang Y Kính vốn là người không giỏi biểu đạt, đạo tâm bị tổn hại cũng không chịu nói với hắn.
"Y Kính..." Văn Bác hôn nam nhân vừa an tĩnh lại ngây thơ.
"Đồ nhi?" Giang Y Kính miễn cưỡng ngồi dậy, lại bị thanh niên đè xuống.
"Sư tôn, đạo tâm của ngươi đã bị tổn hại, tại sao lại không nói cho ta biết?" Cả người Văn Bác tản ra khí lạnh.
"Không sao cả, nếu không tu 'Vô Tình đạo' được thì đổi cái khác." Giang Y Kính xoa xoa đầu đối phương: "Đừng lo lắng, vi sư đã tu luyện 900 năm, tất nhiên cũng có thể tu hơn 900 năm nữa."
"Sao có thể dễ dàng như vậy được?" Văn Bác dẩu miệng, ôm chặt nam nhân vào trong ngực.
"Đối với người khác thì thật sự rất khó, nhưng với vi sư thì rất dễ dàng." Giang Y Kính mỉm cười nói.
Văn Bác nhớ lại hình ảnh mình và Giang Y Kính ngồi trên đỉnh núi ở Thanh Vân Môn học pháp thuật. Sư tôn xác thật là thiên tài tu luyện trăm năm khó gặp, chỉ mới 900 năm đã có thể đánh ngang hàng với Ma Tôn.
"Vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-ton-sap-bi-thao-hong-roi/877471/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.