"Nhiệm vụ 'thôn xóm tuyệt tích' chính là bảo chúng ta dạy cho thôn dân cách mang thai, sớm muộn gì cũng phải đối mặt." Văn Bác liếm nốt ruồi sau vành tai Giang Y Kính.
Nếu như những thôn dân này không phải là do thần thức huyễn hóa mà ra thì hắn mới không để cho bọn họ nhìn sư tôn đâu.
Trong lòng Giang Y Kính biết lời Văn Bác nói rất có lý, thịt non xoắn chặt chậm rãi thả lỏng, tiếp nhận Văn Bác chinh phạt.
Bụng nhỏ phồng lên đè lên thân cây che kín rêu xanh, lỗ *** trơn trượt, thịt mềm ra sức phun ra nuốt vào *** lớn dữ tợn.
Cuối cùng đám thôn dân phía dưới cũng phát hiện ra bọn họ.
"Là tiên nhân sao?"
Khuôn mặt Giang Y Kính thanh lãnh, khí chất siêu phàm thoát tục, tôn lên da thịt trắng nõn phát sáng, bị thôn dân nhận lầm là tiên nhân.
Chờ đến khi nhìn thấy cái bụng nhỏ phồng lên của y thì càng thêm hưng phấn hò hét.
"Tiên nhân tới cứu vớt Chúc gia trang chúng tôi sao?"
Giang Y Kính ngốc lăng, hoàn toàn không đoán được chuyện lại biến thành như vậy.
"Sư tôn... đáp lời đi chứ." Văn Bác dán sát vào vành tai y nói.
Hơi nóng triền miên phun lên vành tai, giọng nói từ tính nhẹ nhàng gãi vào lòng y.
Giang Y Kính không chống đỡ được, đồ đệ từ trước đến nay vốn kiêu ngạo phóng túng, bây giờ lại nhẹ giọng nói nhỏ bên tai y, y cơ hồ muốn cho rằng trước mặt đã biến thành người khác mất rồi.
"Bản tôn... cố ý đến Chúc gia trang... Là vì giải quyết... Ưm...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-ton-sap-bi-thao-hong-roi/877466/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.