Văn Bác liếm láp nốt ruồi sau vành tai nam nhân, hưởng thụ nhìn bộ dáng bị liếm đến run rẩy của y, ánh mắt nhìn về phía đàn Phục Hy trước mặt.
"Để ta đàn thử xem."
Hắn quen thuộc bế Giang Y Kính lên, ngón tay bẻ ra hai mép *** đầm đìa nước sốt, chậm rãi cắm vào trong lỗ nhỏ ướt nóng, thoải mái than thở.
"Được..." Giang Y Kính bị cắm vào, thân thể nghiêng về phía trước, lại bị thanh niên vớt về.
Trong lòng y biết chưa chắc đã thành công, y không chán ghét Văn Bác, nhưng một năm qua đi vẫn chưa thông qua cửa ải này.
Cứ cho là ngựa chết chữa thành ngựa sống đi.
"Sư tôn, đừng kẹp ta..." Ngón tay Văn Bác đè trên dây đàn.
Hắn thật sự rất sợ sẽ làm cho dây đàn đứt mất, dù sao cũng yếu ớt như vậy...
Văn Bác nhớ lại cách đánh đàn mà Giang Y Kính chỉ cho mình, một năm nay nam nhân liên tục dạy dỗ hắn cách luyện đàn, cho dù hắn là tên ngốc thì chắc chắn cũng sẽ nhớ.
"Ưm..." Giang Y Kính ngồi trên đùi thanh niên, nỗ lực thả lỏng cơ thể, thừa nhận hắn cắm vào.
Nếu như để cho Văn Bác bắn tinh trước thì y lại phải bị *** một lần nữa, tốt nhất là lúc đàn lên cao trào, Văn Bác cũng đồng thời bắn ra, như vậy thì có thể tránh được một lần.
Một năm này, *** non của y cũng sắp bị đâm nát rồi.
Tiếng đàn vang lên, khúc nhạc dạo triền miên qua tay thanh niên lại trở nên mạnh mẽ như khí thế của thiên quân vạn mã.
Tiết tấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-ton-sap-bi-thao-hong-roi/877463/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.