Cầm phổ trong tay Văn Bác rớt xuống, hắn vội vội vàng vàng nhặt lên.
Nếu không biết tính tình Giang Y Kính, hắn còn tưởng là y đang nói giỡn.
Giang Y Kính khó hiểu nhìn Văn Bác, sao đồ đệ lại kích động như vậy?
"Bản thể của vi sư là hoa sen."
"Thì ra ngươi thật sự là hoa sen tinh." Văn Bác lầu bầu.
Lúc hắn ở Thanh Vân Môn đã từng nghe rất nhiều đệ tử so sánh Giang Y Kính với sen trắng, còn trộm gọi y là 'Thanh Liên tiên trưởng'.
Trong số tu sĩ Cửu Châu có rất nhiều bản thể không phải người, nhưng mà từ cỏ cây tu thành như Giang Y Kính là rất ít.
Con đường thành tiên, tu thân cũng phải tu tâm.
Cỏ cây vốn vô tâm, muốn sinh ra linh trí cực kì gian nan.
Giang Y Kính có thể tu luyện đến cảnh giới Hóa thần, tất nhiên là nhân tài kiệt xuất.
Văn Bác nhìn bộ dáng thon dài thẳng tắp của nam nhân, khó trách y muốn tu Vô Tình đạo, không có tâm, tu Vô Tình đạo sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, nhưng đến khi độ tiên kiếp thì là cửu tử vô sinh.
Giang Y Kính tu 900 năm cũng chưa độ được tiên kiếp, sợ rằng sẽ hôi phi yên diệt mất?
"Ta cũng không phải người." Văn Bác ném cầm phổ: "Bây giờ phải làm sao? Ngươi không biết, ta cũng không biết..."
"Không biết tất nhiên phải học."
Giang Y Kính đi vào thư phòng, tìm kiếm sách về đàn phổ.
Hình như lúc trước y đã từng thấy khúc phổ đàn cổ và cách đặt tay.
Màn đem buông xuống, tiếng ếch vang vọng.
Văn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-ton-sap-bi-thao-hong-roi/877460/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.