\-Cô cô, con về đưa thuốc cho mẫu thân. 
Lạc An Du hành lễ với cô cô của mình, sau đó muốn đi về tộc. 
\-An Du.... cực khổ cho con rồi. 
\-Không sao đâu cô cô, vì mẫu thân và người, những chút khó khăn này có đáng là gì? 
Tuy cô cô của mình không nhìn thấy, nhưng Lạc An Du vẫn nở nụ cười tươi rói, không biết là để an ủi cô cô, hay, là để an ủi chính mình. 
\-Thụy Lạc gia..... 
Lạc An Du cắt ngang. 
\-Cô cô, sẽ có ngày con mang người và mẫu thân rời khỏi gia tộc dơ bẩn đó! 
Lạc An Du có chút lớn tiếng nói. 
\-Haizz..... đứa trẻ số khổ này. 
Lạc An Du ra khỏi nhà nhỏ, lập tức ngự kiếm bay về một hướng, nhưng được nửa đường hắn đột ngột qua đời. nhầm. dừng lại. 
\-Mặc dù đã xử lý, nhưng với Thụy Lạc gia toàn mũi thính như chó kia, không đảm bảo họ sẽ không phát hiện ra. 
Lạc An Du hít sâu một hơi, trấn định ngự kiếm quay lại thành. Sau đó thuê một khách điếm, bảo tiểu nhị mang nước tắm đến. 
Sau đó đuổi tiểu nhị ra ngoài, lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một con hồ điệp màu đen còn sống, bóp nát, thả vào thùng tắm. 
Sau đó ngâm mình trong nước có thi thể hồ điệp, ngâm nguyên một đêm. 
Sáng hôm sau thay bộ y phục mày đen của Thiên Kiếm phong, thay vào đó là một bộ y phục trắng tinh. 
Tiếp tục ngự kiếm bay về một hướng, khoảng 5 ngày sau thì đến một 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-ton-nguoi-ve-roi/3138463/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.