Lạc An Du hành lễ với cô cô của mình, sau đó muốn đi về tộc.
\-An Du.... cực khổ cho con rồi.
\-Không sao đâu cô cô, vì mẫu thân và người, những chút khó khăn này có đáng là gì?
Tuy cô cô của mình không nhìn thấy, nhưng Lạc An Du vẫn nở nụ cười tươi rói, không biết là để an ủi cô cô, hay, là để an ủi chính mình.
\-Thụy Lạc gia.....
Lạc An Du cắt ngang.
\-Cô cô, sẽ có ngày con mang người và mẫu thân rời khỏi gia tộc dơ bẩn đó!
Lạc An Du có chút lớn tiếng nói.
\-Haizz..... đứa trẻ số khổ này.
Lạc An Du ra khỏi nhà nhỏ, lập tức ngự kiếm bay về một hướng, nhưng được nửa đường hắn đột ngột qua đời. nhầm. dừng lại.
\-Mặc dù đã xử lý, nhưng với Thụy Lạc gia toàn mũi thính như chó kia, không đảm bảo họ sẽ không phát hiện ra.
Lạc An Du hít sâu một hơi, trấn định ngự kiếm quay lại thành. Sau đó thuê một khách điếm, bảo tiểu nhị mang nước tắm đến.
Sau đó đuổi tiểu nhị ra ngoài, lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một con hồ điệp màu đen còn sống, bóp nát, thả vào thùng tắm.
Sau đó ngâm mình trong nước có thi thể hồ điệp, ngâm nguyên một đêm.
Sáng hôm sau thay bộ y phục mày đen của Thiên Kiếm phong, thay vào đó là một bộ y phục trắng tinh.
Tiếp tục ngự kiếm bay về một hướng, khoảng 5 ngày sau thì đến một sơn cốc. Nhìn đến sơn cốc, khí chất cả người Lạc An Du thay đổi, trở nên ngoan ngoãn on hòa như một quý công tử thực thụ, mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều như theo một thước đo chuẩn mực, không sai lệch đến một li.
\-Thụy Lạc An Du bái kiến gia chủ.
Lạc An Du quỳ xuống đất, cung kính gọi. Phải nói là từ khi Lạc An Du bước vào trong cốc, Lạc An Du đã không còn là Lạc An Du kiêu ngạo nhưng tâm địa không xấu kia nữa, mà là một người hoàn toàn khác, ôn hòa, ngoan ngoãn, hữu lễ, đoan trang, tao nhã.... giống như một công tử thế gia, gia giáo tốt đến mức độ không tìm ra bất kỳ nhược điểm nào, tốt đến mức, giống như một con rối chỉ biết nghe lời.
\-Còn biết về!
Thụy Lạc gia chủ ném mạnh chén trà trong tay vào người Lạc An Du, không, hẳn là nên gọi hắn là..... Thụy Lạc An Du.
Thụy Lạc An Du không tránh, mặc cho chén trà đập mạnh vào trán mạnh đến nỗi hàn thành một vết thương thật sâu, máu tươi chảy ra, có lẽ là do cố ý nên nước trà là nước sôi, làn nước nóng bỏng thấm vào vết thương đau rát, nhưng Thụy Lạc An Du không rên lên một tiếng, ngay cả biểu cảm cung kính trên gương mặt cũng không thay đổi.
Gia chủ nói tiếp.
\-Hừ! Bên ngoài không phải rất kiêu ngạo sao?! Ngươi coi gia giáo Thụy Lạc gia chúng ta là gió thoảng qua tai?!!
Thụy Lạc An Du im lặng, hắn ở bên ngoài mới là con người chân chính của hắn, còn trong gia tộc này..... hắn là một con rối của thiếu chủ , là một đứa con thứ ti tiện nhưng có thiên phú, là một đứa con dơ bẩn của ngoại tộc, lúc nói chuyện, hắn luôn phải xưng rõ họ tên, để nhắc nhở hắn, cho dù dơ bẩn thế nào, hắn cũng là người Thụy Lạc gia, là con thứ ti tiện của Thụy Lạc gia.
\-Hừ! Quỳ đó đi.
Thụy Lạc gia chán ghét nói, sau đó bước đi.
Thụy Lạc An Du không dị nghị, mà hắn cũng không có quyền được dị nghị trong cái gia tộc này.
Thụy Lạc An Du quỳ, quỳ đến trời tối, mặt đất rất lạnh, chân hắn cứ quỳ như vậy cũng không biết có thể phế không, nhưng mà những điều này Thụy Lạc gia cũng không quan tâm, cái họ cần là một con rối có thiên phú , đi được hay không không quan trọng, thậm chí còn cảm thấy như vậy hắn sẽ không thoát khỏi được gia tộc, như vậy càng tốt.
\-Thụy Lạc An Du?
Một giọng nói trẻ con nhưng ác liệt vang lên, thật khiến người ta phản cảm.
Bước vào từ cửa là một bé trai thập phần tinh xảo tiếc là biểu cảm khinh miệt trên gương mặt non nớt phá đi sự đáng yêu của trẻ con, đôi mắt to tròn trịa chớp chớp, vẻ mặt có chút ngây thơ mà cầm lên một cây nến, bước đến chỗ Thụy Lạc An Du.
Sau đó không nương tay mà đổ cây nến còn cháy xuống, Thụy Lạc An Du không hé răng, đứa bé có vẻ cảm thấy không vui, chạy ra ngoài. Không lâu sau quay lại, trên tay là một bát nhỏ đựng ớt.
\-Biểu ca, huynh bị thương rồi ..... đệ bôi thuốc cho huynh nha~.
Giọng nói non nớt pha chút ngây thơ, nhưng mà bàn tay lại lấy bột ớt dùng sức chà sát lên vết thương trên đầu của Thụy Lạc An Du, vết thương vốn dĩ đã rất đau, bị bột ớt vấy lên càng đau không chỉ gấp bội, nhưng mà gương mặt Thụy Lạc An Du lại không chút biểu cảm, cứ như tất cả đã quen thuộc.
\-Biểu ca, huynh kêu đi, cầu xin đệ đi, đệ sẽ xin phụ thân miễn hình phạt cho ca ~ được không?
Trong lòng Thụy Lạc An Du cảm thấy ghê tởm, nhưng gương mặt vẫn không biểu cảm gì. Thụy Lạc An Nhiêu cũng chính là đứa bé đó cảm thấy không thú vị, hắn lại ra ngoài, lần này quay lại trên tay mang theo một chiếc roi có gai sắt nhọn, trên gai ánh lên một chút ánh sáng màu xanh đậm, hiển nhiên là kịch độc!
\-Biểu ca, huynh đã không muốn cầu xin thì lần này cũng đừng cầy xin nhes~ huynh mà kêu.... A di không biết sẽ có chuyện gì đâu.
Thụy Lạc An Nhiêu giọng nói như dạy dỗ một con súc sinh không nghe lời, nếu người khác nghe được lời nói của Thụy Lạc An Nhiêu, chắc chắn sẽ cảm thấy lạnh thấu xương, đứa bé đó.... chỉ là một đứa trẻ 10 tuổi, sau có thể tàn nhẫn độc ác như vậy chứ!!!
Nghe thấy đứa bé nhắc đến mẹ mình, Thụy Lạc An Du liền có chút động đậy, sau đó cắn chặt răng, không cho mình phát ra bất cứ âm thanh nào, nếu không mẹ hắn...
\-A, ta quyên nói cho biểu ca~ Đây là độc dược Dương thúc thúc mới nghiên cứu được, hình như là...... chuyên nhằm vào đám nô lệ ti tiện không nghe lời~ mà hình như ~ nó có tác dụng đặc biệt với người Thụy Lạc tộc chúng ta~ chỉ là thúc thúc không có cho người Thụy Lạc tộc thử qua~ Biểu ca nên cảm thấy vinh hạnh khi là người thử đầu tiên nhỉ~
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]