Quân Tịch Ly ngồi giữa một Tụ Linh Trận để tu luyện, linh lực màu lục và màu lam như từng dải lụa mỏng manh trôi bồng bềnh xung quanh. 
Ánh nắng chiều rực rỡ chiếu từ cửa sổ đi vào căn phòng, ánh nắng ráng đỏ ánh lên khuôn mặt bạch ngọc như có chút hồng hào, mái tóc bạch kim không gió mà bay, đôi mắt long lanh như bầu trời màn đêm tuyệt đẹp kia đã khép lại, mi mắt thật dài thật dày khẽ rung rinh, đôi môi mỏng hơi phát hồng đang mím lại, khóe mắt trái là một cái bớt màu tím và lam, tựa như bông hoa, nhưng cánh hoa vừa dài vừa nhỏ bao quanh đôi mắt, tựa như bảo vệ, tựa như, chiếm hữu! 
Một bộ y phục màu lam đậm thêu dây leo màu tím, dây leo cuộn thành những đồ án tinh xảo phức tạp , dây leo không lá không hoa, nếu vừa nhìn chẳng khác nào sợi dây nhỏ, nhưng đã nhìn qua dây leo ở Thư Tháp sẽ không nhầm nó thành sợi dây. 
Đột nhiên linh lực xung quanh như bị đan điền hút lại, linh khí cuồn cuộn không ngừng tiến vào đan điền, chỉ thấy Linh thạch cực phẩm để bố trí trận pháp tuôn ra linh khí nồng đậm rồi vỡ vụn. 
Quân Tịch Ly mở mắt ra, là một đôi mắt màu tím đẹp lung linh như được rác kim cương bị nghiền nhỏ lên, lại như màn đêm thâm thúy đầy sao trời lấp lánh, đẹp đến tột cùng. 
\-Cấp 4? 
\-Cuối cùng cũng lên cấp rồi. 
Giọng nói trẻ con êm tai nhưng ẩn chứa sự lạnh nhạt như chẳng để tâm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-ton-nguoi-ve-roi/3138404/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.