Cố Thành Ân cảm thấy bản thân ngủ đủ rồi, cũng nên tỉnh nhưng trước mắt y chỉ có bóng tối, không nhìn thấy gì không nghe thấy gì cũng không thể động đậy.
Lâu thật lâu sau ngũ giác của y dần khôi phục bình thường, y nghe bên tai vang lên tiếng nói chuyện nhỏ nhẹ tiếng bước chân và vật bị đụng chạm. Y mở mắt nhìn, vì ngủ quá lâu nên không thích ứng được với ánh sáng ban ngày nên y hơi nheo mắt lại.
Nơi y đang nằm là một chiếc giường gỗ, giường không treo màn lụa nên có thể nhìn thấy mái nhà bằng ngói cũ và xà nhà bị mọt gặm nhấm xây tổ kép dài từng đường.
Đây là đâu?
Y cử động tay chân, ban đầu tay chân có chút tê cứng nhưng sau đó dần linh hoạt. Y ngồi dậy quan sát căn phòng, phòng nhỏ một giường, một tủ một bàn trang điểm, một bàn trà, một cái rương và một giá đồ. Hoàn toàn đúng tiêu chuẩn nhà nông bình thường.
"Sư tôn, người tỉnh rồi?"
Tạ Tước bưng bát thuốc còn nghi ngút khói vào, thấy y ngồi trên giường đầu tiên là sững sốt sau đó là mừng như điên "Tốt quá, người tỉnh rồi. Có thấy chỗ nào không khoẻ không?"
Phản ứng của Cố Thành Ân có chút chậm chạm, y trừng mắt nhìn Tạ Tước, hình ảnh kiếp trước kiếp này chồng chéo lên nhau dừng lại ở hình ảnh hắn dùng Đoản Mệnh đâm y.
Tên khốn này!
Cư nhiên dám dùng cái đồ chơi làm vết thương không thể lành đó đâm y!
Còn vờ như không biết gì chăm sóc y suốt mấy tháng nay?!
Tạ Tước thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-ton-nguoi-on-chu/439010/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.