[ĐM] Sư Tôn Người Ổn Chứ? - Chương 2. Mất trí nhớ.
Cố Thành Ân vừa mới tỉnh dậy đã bị một đám người vây xem bên giường làm cho giật mình. Y kéo căng khuôn mặt, giơ tay chào hỏi: "Chào buổi sáng."
"Không còn sớm nữa, đã trưa rồi."
Cố Thành Ân ngượng ngùng sờ mũi, chịu sự vây xem của đám người.
Diệp Yên Linh bưng mâm gỗ vào phòng, đẩy đám người đứng ở trước giường phàn nàn: "Các huynh đứng ở đây làm cái gì? Làm phiền tới sư huynh nghỉ ngơi đấy!"
Mấy người nọ lui ra sau mấy bước tiếp tục công cuộc nhìn chằm chằm khiến y toát cả mồ hôi. Một nam nhân thân hình cường tráng nhưng nhìn qua hơi đần, thuộc kiểu có cơ bắp không có đầu óc mở miệng hỏi với ánh mắt mong chờ: "Sư huynh, huynh có nhớ ta là ai không?"
Cố Thành Ân nhận chén thuốc từ tay Diệp Yên Linh, nâng mắt nhìn hắn không nói gì uống thuốc.
"Sư huynh, ta là Tống Minh Lư, sư đệ của huynh nè!" Nam nhân cao lớn nọ vỗ vỗ vào ngực mình gấp gáp nói.
Cố Thành Ân chớp mắt "Ồ" một tiếng.
Tống Minh Lư-trưởng lão chủ vị Lôi Phong Đường, pháp khí bản mệnh là một loan đao dài hơn một mét rộng gần nửa mét nặng hơn trăm cân tên gọi Phủ Khuyết, tu sĩ trong giới tôn xưng gọi hắn một tiếng Phủ Khuyết đao tôn.
Tống Minh Lư gấp đến xoay vòng vòng: "Sư huynh "ồ" là có ý gì? Thật sự không nhớ đệ hả?"
Tống Minh Lư này võ lực thì cao nhưng đầu óc thì hơi đơn giản.
Nam nhân đứng bên cạnh kéo vai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-ton-nguoi-on-chu/438969/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.