Buổi tối còn có yến hội, một đám người không ăn không uống làm Lạc Duẫn Trần mất gần hết hứng thú, cũng may nguyên thân có tiếng không yêu không thích mấy trường hợp này, cho nên khi Kim Vũ Thạch tới mời hắn và bị cự tuyệt cũng không như thế dây dưa, Lạc Duẫn Trần lúc này mới chạy về tiếp tục xem nhật ký ngốc của hắn.
Lạc Duẫn Trần chỉ đi những nơi quan trọng, bởi vì Vũ Quy Thanh không có biện pháp giống hắn không ăn không ngủ, cho nên bọn họ thường xuyên sẽ đặt chân ở những chỗ khác nhau . Thời gian đó đang thay đổi triều đại, khắp nơi đều không yên ổn, người trôi giạt khắp nơi đặc biệt nhiều, muốn tìm nơi an bình cũng không dễ dàng, cũng may hắn khác với thường nhân, việc này hắn không quá lo lắng.
Mà lần này trên đường về hắn gặp Quý Quy Hàn.
Trước một đêm Vũ Quy Thanh bị cảm hàn có chút phát sốt, Lạc Duẫn Trần không biết chữa chỉ có thể tìm thành nhỏ gần đây đem người dàn xếp ở khách điếm sau liền đi ra cửa tìm đại phu, trên đường nghe thấy xôn xao, không bỏ qua mà xuống nhìn thoáng qua,liếc mắt một cái như vậy hắn liền bị hấp dẫn.
“Cặp mắt kia cực kỳ giống sư phụ, ta cảm thấy chính mình lại nhìn thấy hắn.”
“Khi hắn tức giận, dù là Ngũ sư đệ thích làm bậy nhất cũng im như ve sầu mùa đông, cũng chỉ có đại sư huynh cùng tiểu sư muội dám lên trước khuyên, nhiều năm như vậy, ta trước sau so ra kém bọn họ.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-ton-la-nghe-nghiep-co-do-nguy-hiem-cao/3293472/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.