Thấy vẻ mặt Lạc Duẫn Trần nghiêm túc thái dương Quý Quy Hàn quất thẳng tới, nói: “thật ra con cảm thấy khả năng người yêu thầm con lớn hơn một chút, bằng sao bỗng nhiên đối xử với con tốt như vậy?”
Lạc Duẫn Trần vừa nghe lập tức phủ nhận tam liền: “Ngươi đừng nói bừa! Ta không phải! Ta không có!”
“Thế thì về sau đừng nói những lời như vậy.” ngữ khí Quý Quy Hàn có chút không tốt, “Con thật sự không muốn có quan hệ gì với hắn.”
“Vì cái gì?” Lạc Duẫn Trần hỏi.
Quý Quy Hàn nghe vậy hơi hơi nhấp một chút miệng, chân mày cau lại, nhỏ giọng nói: “Bởi vì ta thực chán ghét hắn.”
Hắn nói đến có điểm biệt nữu, khiến Lạc Duẫn Trần cảm thấy giống tiểu hài tử cáu kỉnh, ngữ khí nói chuyện cũng không tự giác hòa hoãn rất nhiều, giống giáo viên mầm non dạy dỗ trẻ con đang tranh đồ chơi: “Vì cái gì? Quy Thanh không tốt sao?”
“Không, hắn là người rất lợi hại.” đôi mắt Quý Quy Hàn ám ám, “Chính là vì tốt…… Mới chán ghét hắn.”
“Ân?”
“Không có gì.” Quý Quy Hàn nâng lên mắt, thấy Lạc Duẫn Trần nghi hoặc, khi nhìn chăm chú vào hắn không có đồ vật dư thừa, nếp nhăn trong lòng bỗng nhiên bị vuốt phẳng, nhịn không được thò lại rơi xuống cái hôn ở khóe môi y “Nếu ngay từ đầu là ngươi thì tốt rồi.”
Lạc Duẫn Trần sửng sốt, phản ứng lại xem đã xảy ra chuyện gì sau mặt “Tạch” mà đỏ lên, cả người rúc vào một bên, “Ngươi ngươi ngươi! Ai cho ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-ton-la-nghe-nghiep-co-do-nguy-hiem-cao/3293461/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.