Chương trước
Chương sau
Giữa cánh rừng bạt ngàn nhô ra một căn nhà gỗ tách biệt, xem ra là nơi có nhân khí nhất trong một cái nơi tạm gọi là đại bí cảnh này.
Nhưng xem ra đây là bí cảnh vô giá trị nhất Nhân giới.
Sở Nguyệt Hiên cùng Tiêu Vân đáp xuống trước căn nhà.
Bỗng nhiên vang vọng lên tiếng sủa đinh tai nhức óc, một con chó sói lông trắng muốt từ trong nhà chạy ra, hung dữ nhìn hai vị khách lạ.
Sở Nguyệt Hiên lẩm bẩm:
- Con sư tử lần trước ta đến thế mà lại chết rồi. Y lại thay bằng bạch lang.- Dừng một lát đuea tay xoa xoa vai của Tiêu Vân. - Kia không phải là yêu thú, yên tâm.
Tiêu Vân không đáp, chuyện cỏn con này mà hắn chẳng lẽ lại không nhận ra.
Chó sói sủa càng hăng nhưng không có động thái tấn công, đơn giản là bởi cả người Sở Nguyệt Hiên toát ra khí thế uy áp đáng sợ, chẳng cần áp khí của Đại Thừa kì.
Chó sói cảm nhận được nguy hiểm tất nhiên không dám manh động.
- Tiểu Bạch! Ngươi ồn quá đấy, lại là đám tinh tinh tới phá hả?
Từ trong gian nhà gỗ một giọng nói ồm ồm phát ra.
Tiêu Vân nhìn chằm chằm con chó sói hung dữ rồi liên hệ tới cái tên Tiểu Bạch khả ái, có chút không nói thành lời.
Sở Nguyệt Hiên cao giọng:
- Trần đại sư! Bản chân nhân tới thăm ngài đây.
Đột ngột vang lên tiếng rơi đồ, phải mất một lúc Tiêu Vân mới trông thấy người bước ra.
Đó là một vị lão nhân tóc bạc trắng, khuôn mặt đúc kết từ hàng trăm nếp nhăn, mặc một bộ y phục nâu sạm, trên tay cầm một cái gẫy thô sơ, có vẻ không giống một trong hai người mạnh nhất Nhân giới cho lắm.
Trông ông đã già lắm rồi, nhưng đôi mắt sáng quắc lại vô cùng linh động.
Tiểu Bạch lập tức ngừng sủa, nhu thuận đi tới bên Trần Lẫm Cát.
Cộc cộc tiếng gậy đi ra, Trần Lẫm Cát nhìn Sở Nguyệt Hiên khó chịu nói:
- Tên họ Sở này , càng ngày càng thiếu khuôn phép, không phải ta đã bảo ngươi muốn đến thì phải gửi thư báo à?
Sở Nguyệt Hiên cười bỉ ổi, lấy trong tay áo một phong thư:
- Thì ta tới để đưa thư cho ngài mà.
Trần Lẫm Cát mặt đen như đít nồi nhận thư, khẽ liếc qua Tiêu Vân.
- Mới mười mấy năm không gặp, ngươi có quý tử luôn rồi sao?
Sở Nguyệt Hiên bất đắc dĩ:
- Sao cả ngài cũng nói vậy nữa, đây là Tiêu Vân, đệ tử thân truyền của ta.
Trần Lẫm Cát phất tay cho hai người vào nhà, bỏ lại một câu:
- Ta đương nhiên biết, chứ ngữ như ngươi sao có nổi thê tử chứ.
Sở Nguyệt Hiên :...
Tiêu Vân nén cười, cảm thấy vị lão nhân này không như hắn nghĩ, vô cùng thú vị .
Vào trong gian nhà nhỏ, lại vô cùng rộng lớn, có hàng hàng tủ đựng sách, linh đan, diệu dược xếp vuông vức.
Ở mé ngoài còn có một cái bàn gỗ và hai ba cái ghế đầy bụi, có vẻ như hoàn toàn không đươhc dùng đến
Cũng phải, một mình nơi heo hút này, sao có khách nổi chứ.
Sở Nguyệt Hiên ghét bỏ tạo gió làm bay sạch bụi trên hai cái ghế, để Tiêu Vân thoải mái ngồi mới ngồi xuống.
Mọi hành động đều lọt vào mắt vị lão sư đang hờ hững vuốt lông Tiểu Bạch.
- Xem ra tiểu tử nhà ngươi thực sự coi trọng vị đồ đệ này, hôm nay tới đây muốn xin gì cho y đây?
Sở Nguyệt Hiên cười gian thương:
- Trần đại sư, ngài cũng thật là, giữa chúng ta sao có thể dùng từ xin xỏ được, cái này gọi là cho vì hảo hữu.
Hai đôi mắt bồ câu của Trần Lẫm Cát híp lại, kéo theo đường nét chân chim chằng chịt trên khuôn mặt già nua, ông cười khây khẩy không cho ý kiến.
Sở Nguyệt Hiên tiếp tục nói:
- Chẳng là đồ đệ yêu quý của ta vừa Trúc Cơ, rất cần một thanh linh kiếm tốt, loại thượng phẩm ấy.
Trần Lẫm Cát ngoài ý muốn liếc nhìn Tiêu Vân.
- Mấy tuổi?
Tiêu Vân cẩn thận trả lời:
- Tiểu bối sắp tròn mười ba.
Sở Nguyệt Hiên đắc ý khoe khoang:
- Đồ đệ của ta chỉ mất hơn ba tháng để Trúc Cơ đấy.
- Cực phẩm giống ngươi sao? Lão già ta còn tưởng phải một nghìn năm nữa mới xuất hiện thêm một người như vậy nữa chứ.
( Không cần, hai trăm năm sau đã có Thẩm ca ca =))
Sở Nguyệt Hiên chỉ chờ có vậy mà tâng bốc:
- Đồ đệ ta chỉ là căn cốt nhất phẩm thôi.
Rõ ràng đã có sự tán thưởng nơi ông lão.
Trần Lẫm Cát vẫy vẫy tay gọi Tiêu Vân lại. Đối diện với khuôn mặt muôn phần khả ái của Tiêu Vân, lão nhân cười hiền từ:
- Tiểu tử này, ngươi có linh căn gì?
- Thủy đơn linh căn.
Trần Lẫm Cát gật gù, đứng dậy đi tới hàng kệ chứa đầy sách, giở từng quyển một, cả căn phong trở nên im lặng lạ thường.
Tiêu Vân ngồi trên ghế một hồi buồn chán, đi dạo quanh căn phòng bừa bộn.
Bỗng xuất hiện một thứ khiến hắn đặc biệt chú ý, Tiêu Vân đi tới bên thiết án bên cửa sổ. Trên bàn chất đầy những loại bùa chú kì lạ, Tiêu Vân nhíu mày, hai mắt ngờ vực nhìn những họa tiết trên bùa.
Cái này …
Không phải là bùa Định Tà ư? Không, bản vẽ này chưa hoàn thiện!
Bùa Định Tà là một sáng lập vô cùng hữu dụng ở đời trước, chúng có thể giúp tu sĩ xác định được vị trí của yêu thú, tà linh trong một phạm vi xác định, còn có thể ngay lập tức bay tới định thân chúng lại, tất nhiên tùy thuộc vào
Ai cũng biết những tấm bùa này được công khai truyền dụng bởi Bạch Phong phái, nhưng không ai biết ai mới là người tạo ra chúng trong đệ nhất phái này.
Mãi vài chục năm sau, khi Tiêu Vân trưởng thành và có sáng tạo vượt bậc trong lĩnh vực bùa chú và pháp trận, người trong thiên hạ cứ thế cho rằng bùa Định Tà là thành quả của hắn.
Hắn cũng không biết người sáng tạo ra chúng là ai, nhiều lần gặng hỏi sư tôn và Tề sư bá đều không có kết quả, cứ vậy mặc cho lời đồn tung hô, hiển nhiên mà chiếm trọn thành quả ấy.
Tiêu Vân chân nhân thuận nước xuôi bèo mà trở thành bậc thầy trong lĩnh vực bùa chú và pháp trận, mới hơn hai mươi tuổi đã tạo ra bùa Định Tà, các thành quả tiếp theo thì không phải bàn.
Đến bây giờ hắn mới biết, người đã tạo ra bùa Định Tà ấy vậy mà lại là Trần Lẫm Cát đại sư. Tiêu Vân hắn ấy vậy mà lại nuốt trọn công lao của Trần đại sư cả một đời.
Nghĩ vậy một hồi Tiêu Vân chột dạ, cảm giác nhột nhột âm ỉ, ánh mắt càng tinh tế tấm bùa Định Tà chưa hoàn thiện của Trần đại sư.
- Tiểu tử ngươi xem hiểu sao? – Giọng nói già nua của Trần Lẫm Cát vang lên.
Tiêu Vân ngẩng đầu nhìn người, gật gù.
- Phải. – Nói rồi hắn đưa tay chỉ càng đường nét, lẩm bẩm: - Đây là vị trí kết ấn, huyệt, phụ chú, linh quang.- Vừa nói ngón tay nhỏ nhỏ tinh xảo cặn kẽ chỉ từng nơi trên lá bùa.
Sở Nguyệt Hiên đang du đãng một bên cũng chú ý nhìn theo, kinh ngạc nói:
- A Vân, vi sư không có nhớ đã từng chỉ dạy ngươi về bùa chú.
Tiêu Vân lấp liếm:
- Là đồ nhi tự ý đọc trong sách trong giới chỉ mà người tặng. – Giới chỉ kia dĩ nhiên là vòng cổ trăng khuyết của sư tôn.
Trần Lẫm Cát chen vào hỏi:
- Ngươi có nhận ra được đây là bùa gì không?
Tiêu Vân tất nhiên sao dám trả lời là bùa Định Tà, thận trọng đáp:
- Tấm bùa này ta chưa từng thấy, nhưng có vẻ nó dùng để tìm kiếm tung tích của yêu tà.
Trần Lẫm Cát càng tán thưởng nhìn Tiêu Vân.
- Tiểu tử họ Sở, đồ đệ ngươi thật sự là một thiên tài.
Sở Nguyệt Hiên tuy bất ngờ ngoài sự kiến, nhưng đồ đệ nhỏ được khen như vậy cũng vui như mở cờ:
- Lẽ đương nhiên.
Tiêu Vân giật giật tay áo Trần Lẫm Cát, cố gắng nặn ra vẻ ngây thơ hỏi:
- Đại sư, ngài xem muốn khoanh tâm đích nên dùng nét trong bộ ngự có phải là thích hợp hơn không?
- Ta đã thử rồi, nhưng hiệu quả không tốt bằng nét trong bộ định.
Tiêu Vân nhíu mày, rõ ràng bùa Định Tà đời trước của Trần đại sư là sử dụng nét đó mà! Hắn chăm chú quan sát lại cấu trúc lá bùa, lóe sáng một lát, tiếp tục đàm thoại với vị lão nhân.
Sở Nguyệt Hiên tuy là một vị cường giả tu sĩ, nhưng vô cùng không thích lĩnh vực bùa chú, tuy không khó với y nhưng nó rất lằng nhằng và tạp nham, y không thích những điều như vậy nên không chuyên tâm, nghe một hồi mà quặn cả não, lắc lắc đầu đi ra sân đứng.
Nghĩ thầm đồ đệ nhỏ hứng thú với bùa chú như vậy, y cũng nên tìm hiểu một chút, sau này có thể tiện dạy hắn.
Không được bao lâu thì một tiếng reo khàn khàn của Trần Lẫm Cát vang lên, ông lão chống gậy đi ra vui vẻ nói với Sở Nguyệt Hiên:
- Tiểu tử họ Sở, đồ đệ này, ngươi cho ta đi!
- … - Mới hở ra có khắc thôi đã có người muốn đào đồ đệ y đi rồi.
Tiêu Vân vội vàng chạy ra theo sau, đi tới bấu lấy vạt áo Sở Nguyệt Hiên.
- Trần đại sư, ta chỉ muốn làm đồ đệ của sư tôn.
Sở Nguyệt Hiên đắc ý dào dạt trong lòng, khó chịu nhìn Trần Lẫm Cát:
- Đại sư, bản chân nhân chỉ nhờ ngài luyện kiếm, cũng không có nhờ ngài san sẻ bớt công việc của vị sư tôn như ta.
Trần Lẫm Cát nghe vậy tiếc nuối nhìn Tiêu Vân.
Hài tử này đích xác là thiên tài, thiên tài của lĩnh vực bùa chú, sau này chắc chắn sẽ thành một chân nhân vang danh, ai, chỉ tiếc lại rơi vào tay một tên không ưa bùa chú như tiểu tử họ Sở.
Mộ Thanh Hiền, đệ tử của người là đồ ác quỷ!
( Mộ Thanh Hiền là tên của Thánh Hiền chân nhân)
- Thôi được rồi, vậy để lão già ta đi rèn cho Vân nhi một thanh kiếm thật tốt, ăn đứt Tử Điệp của tên tiểu tử kia.- Dứt lời liền hối hả đi vào nhà.
Tiêu Vân giật giật khóe miệng: …. Vân … Vân nhi cái quỷ gì chứ!
Sở Nguyệt Hiên tức tối:
- Ngài gọi cái gì đấy! Vân nhi là từ để ngài gọi sao?!
Nhưng đáng tiếc Trần Lẫm Cát đã im hơi lặng tiếng.
Tiêu Vân và Sở Nguyệt Hiên chờ ở ngoài căn nhà gỗ bảy ngày bảy đêm chẵn,tới sáng ngày thứ tám, cánh cửa mới bật mở.
Trần Lẫm Cát mang một hộp gấm dài bước ra, ánh mắt có hơi tiều tụy, xem ra ông đã dành rất nhiều tinh lực cho thanh linh kiếm này.
- Vân nhi lại đây, mau xem nào.
Tiêu Vân bình tĩnh đi lại, cẩn thẩn mở hộp gấm ra, đến bây giờ xung quanh hắn vẫn tồn tại vòng kết giới linh lực của Sở Nguyệt Hiên, nên ngay lập tức cảm nhận được nguồn linh khí vô cùng mạnh mẽ phát ra từ chiếc hộp.
Nằm gọn gàng trong đó, một thanh trường kiếm phát ánh quang rực rỡ, trên cán kiếm được khảm đầy phỉ thúy, ở chính giữa đính một kí hiệu đám mây vô cùng bắt mắt, tượng trưng cho chữ Vân.
Tiêu Vân ngỡ ngàng nhìn thanh kiếm.
Đây không phải là Phong Vân kiếm của đời trước!
Linh kiếm của hắn đời trước là một thanh kiếm dài và rất mỏng, tứ phía tỏa ra hơi tản mát lạnh.
Nhưng thanh kiếm này…
- Thanh kiếm này thật không tồi đấy, Trần đại sư. – Sở Nguyệt Hiên không thể không khen một câu, quả thực không thua gì Tử Điệp của y, mà còn có phần vượt trội hơn.
Lão già này thật là thiên vị mà!
Trần Lẫm Cát cười đôn hậu:
- Vân Nhi, ngươi mau đặt một cái tên cho thanh kiếm này đi.
Tiêu Vân cầm lấy thanh kiếm, nhẹ ngoài sức tưởng tượng, những thanh linh kiếm thường vô cùng nặng bởi nguyên liệu làm ra chúng không hề tầm thường. Thanh kiếm này lại nhẹ như vậy, nhưng hoàn toàn không có một chút yếu thế nào.
Hàn quang vẫn không ngừng tỏa ra từ thanh kiếm, khi tiếp tay Tiêu Vân còn rung lên liên hồi, như đang chào chủ nhân của nó.
Tiêu Vân mỉm cười:
- Tương Nguyệt, tên của nó sẽ là Tương Nguyệt kiếm.
Sở Nguyệt Hiên khựng lại trong giây lát, trong lòng bỗng cỏ một dấu chấm hỏi tràn ra, nhưng ngay sau đó lại bị dội cho gáo nước.
- Sư tôn người xem, thanh kiếm này tỏa ra ánh sáng như mặt trăng vậy, đồ nhi không học rộng, nếu đã giống vậy thì đặt là Tương Nguyệt, của tương tự ánh trăng đi, đúng không nào?
Sở Nguyệt Hiên: …
Vừa rồi y không có tưởng bở chữ “Tương” ở đây là tương tư đâu nhé! Không hề!

Sở Nguyệt Hiên cùng Tiêu Vân ở dính lấy nhà Trần Lẫm Cát thêm nửa tháng ( Thực chất là bị ông lão nài nỉ ép Tiêu Vân ở lại để dạy về bùa chú) mới trở về.
Trước khi đi còn không ngừng bị vị Trần đại sư dứt sự đời kia nhắn nhủ phải ghé thăm thường xuyên.
Sở Nguyệt Hiên hoàn toàn chẳng muốn đồng ý, nhưng khi Trần Lẫm Cát nói không được thì ông sẽ tới định cư ở Bạch Lăng phong luôn bèn phải cắn răng đồng ý.

------------------------------------------------------------------------------------------
Sở Nguyệt Hiên: A Vân là đồ đệ của ta, ngài đừng có mà tranh giành
Trần lão: Ngươi một góc cũng không xứng làm sư tôn của Vân nhi
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.