Giữa cánh rừng bạt ngàn nhô ra một căn nhà gỗ tách biệt, xem ra là nơi có nhân khí nhất trong một cái nơi tạm gọi là đại bí cảnh này.
Nhưng xem ra đây là bí cảnh vô giá trị nhất Nhân giới.
Sở Nguyệt Hiên cùng Tiêu Vân đáp xuống trước căn nhà.
Bỗng nhiên vang vọng lên tiếng sủa đinh tai nhức óc, một con chó sói lông trắng muốt từ trong nhà chạy ra, hung dữ nhìn hai vị khách lạ.
Sở Nguyệt Hiên lẩm bẩm:
- Con sư tử lần trước ta đến thế mà lại chết rồi. Y lại thay bằng bạch lang.- Dừng một lát đuea tay xoa xoa vai của Tiêu Vân. - Kia không phải là yêu thú, yên tâm.
Tiêu Vân không đáp, chuyện cỏn con này mà hắn chẳng lẽ lại không nhận ra.
Chó sói sủa càng hăng nhưng không có động thái tấn công, đơn giản là bởi cả người Sở Nguyệt Hiên toát ra khí thế uy áp đáng sợ, chẳng cần áp khí của Đại Thừa kì.
Chó sói cảm nhận được nguy hiểm tất nhiên không dám manh động.
- Tiểu Bạch! Ngươi ồn quá đấy, lại là đám tinh tinh tới phá hả?
Từ trong gian nhà gỗ một giọng nói ồm ồm phát ra.
Tiêu Vân nhìn chằm chằm con chó sói hung dữ rồi liên hệ tới cái tên Tiểu Bạch khả ái, có chút không nói thành lời.
Sở Nguyệt Hiên cao giọng:
- Trần đại sư! Bản chân nhân tới thăm ngài đây.
Đột ngột vang lên tiếng rơi đồ, phải mất một lúc Tiêu Vân mới trông thấy người bước ra.
Đó là một vị lão nhân tóc bạc trắng, khuôn mặt đúc kết từ hàng trăm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-ton-hong-tran-nguyen-cung-nguoi-trai-qua/2285035/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.